← Ch.307 | Ch.309 → |
Chương 310
Không nghĩ ra thì không nên nghĩ tiếp nữa, Lê Nhược Vũ chuẩn bị trở về rồi chuyển khoản cho Lê Minh Nguyệt.
Lại quên mất hỏi cô ấy số tài khoản ngân hàng rồi, xem ra chuyển tiền online vẫn tiện lợi hơn.
Lê Nhược Vũ lấy điện thoại di động ra, vuốt vuốt trên màn hình mấy cái, chuyển tiền qua cho Lê Minh Nguyệt.
Vốn là số tiền chưa đến năm trăm triệu, cô nghĩ một hồi rồi lại đổi thành tám trăm triệu tám trăm tám mưỡi tám.
Sau khi chuyển tiền xong, trong lòng cô nhẹ nhốm thở phào, chưa kịp ngầng đầu thì một bé trai tầm trên dưới bốn tuổi đã đâm sầm vào lòng cô.
Bé trai đang định cướp điện thoại của cô, tiếc là tuổi còn quá nhỏ, sức lực không đủ nên không cướp được. Di động trong tay cô rơi thẳng xuống đập lên đầu đứa bé trai, sau đó rơi xuống đất, tiếp tục lộn hai vòng.
Đứa trẻ nghịch ngợm, mặt mũi lấm lem, khóe miệng còn vương những cặn thức ăn thừa bần thỉu.
Trên trán bị đập vào đỏ ửng lên, bé trai “òa” một tiếng khóc váng lên.
Lê Nhược Vũ cũng không thèm đề ý đến di động của mình, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn xem bé trai này có bị thương vào mắt không: “Đau ở đâu? Đề cô xem bị thương chỗ nào rồi.
Bé trai lại tát một cái vào mặt cô, nói chuyện còn chưa sối, nhưng mắng người ta thì lại khá sõi “Sao mày hông đưa điện thoại cho tao? Ai hông cho tao thì nà đồ hốn! Tại mầy nàm tao bị đau, tao ghét mày!"
Lê Nhược Vũ trở tay không kịp, bị đứa bé trai tát cho một cái.
Sao bây giờ lại có nhiều đứa bé hư như vậy chứ?
Bởi vì cha mẹ không cho nó chơi điện thoại nên nó muốn cướp của người khác ư?
Bời vì mình không đưa điện thoại cho nó, đập trúng đầu thì lại trách mình à?
Đây là kiểu lý lẽ ngang ngược gì thế?
Lê Nhược Vũ là người có lòng thương xót, nhưng lòng thương cũng có giới hạn thôi.
Cô rất thích các thiên sứ nhỏ, mà cô không có trách nhiệm phải chăm sóc một đứa bé hư tự làm tự chịu.
Cô nhặt điện thoại di động lên, lau bụi bẩn bám trên đó đi.
Lúc cô xoay người chuẩn bị đi, cha mẹ đứa bé hư kia mới xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng chắn trước mặt cô.
Nhìn tuổi đứa bé, xem ra người phụ nữ này chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc lại rất quê mùa, trông như sắp bốn mươi vậy.
Giọng người phụ nữ rất lớn, nhìn cái là biết chị ta chính là loại người thường hay ra vào chợ rau cò kè mặc cả, nếu không mặc cả được thì chửi người ta: “Cô đi đứng cái kiểu gì thế? Không biết nhìn đưỡng à, lố đụng phải trẻ con thì cô có chịu được trách nhiệm không? Cô xem thường dân quê chúng tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, dù chúng tôi không có tiền, nhưng em trai của chúng tôi lại là nhân vật lớn đấy, cô không đắc tội được đâu!"
Nếu đã nói như vậy thì chắc chắn chị ta đã thấy con trai mình đến cướp điện thoại của cô rồi.
Con trai mình thì không quản, lại làng sang chuyện khác, nói cô xem thường dân quê?
Có thể dạy ra được một đứa bé ngang ngược như vậy, quả nhiên cha mẹ cũng chỉ là cái dạng như thế.
← Ch. 307 | Ch. 309 → |