← Ch.0623 | Ch.0625 → |
Chương 627
Thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận mà có được!
Trong lúc nhất thời, hô háp của Hạ Lan Hinh cũng trở nên dôn dập.
Hạ Minh Kiệt hừ lạnh, cười một tiếng rồi nói: "Như thê nào? Cô xác định không cùng tôi hợp tác nữa ư? Tôi vừa vặn lại có thủ đoạn giúp cô chỉnh sửa thân phận đó."
"Anh nói đi."
Hai người một lần nữa bắt đầu âm thâm bàn bạc mưu kề.
Mà ở bên kia, sau khi Tạ Trì Thành biết Lâm Tử Ngang phản bội mình còn mang Diệp Nhự Hề và Tiểu An rời. đi, anh đang ngôi trong thư phòng, mà Tần Phong đứng ngay bên cạnh, trước mặt còn có một đám người cúi đầu không dám hé răng.
Toàn bộ thư phòng đều tràn ngập bầu không khí li, lẽo, áp xuất bị đầy xuông mức thấp nhất, thậm chí ngay cả can đảm ngắng đầu cũng không ai dám.
Rõ ràng ông chủ còn chưa nói một chữ nào, nhưng bọn họ lại cảm nhận được sự thù địch và sát khí quanh quân.
Mà bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Tử Ngang sẽ phản bội ông chủ.
Hơn nữa Lâm Tử Ngang, lại còn là một trong những người ông chủ tin tưởng nhất.
Tần Phong bỗng nhiên quỳ một gối nói, "là tôi không phát hiện ra thần phận của Lâm Tử Ngang, tôi có tội, tôi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt."
Tạ Trì Thành bậc lửa đôt điều thuốc, nhưng lại không hút, kẹp ở giữa hai ngón tay, trong khói thuôc mò mờ, kia gương mặt lạnh lùng kia càng biểu lộ rõ sự nguy hiểm.
Tần Phong đã chuẩn bị tốt tinh thần trả giá cả mạng sông.
"Đứng lên."
Tần Phong không dám động đậy.
"Tôi muốn cậu quét sạch lại người của chúng ta thêm một lần nữa, tôi không muốn lại nhìn thấy một Lâm Tử Ngang thứ hai."
"Vâng!"
"Chuẩn bị sẵn mọi thứ, tôi sẽ đích thân đi."
Sắc mặt Tần Phong biến đồi, nói: "Ông chủ, người bền kia rõ ràng nhăm về phía anh, hiện tại không nên xúc động."
Tạ Trì Thành dí điều thuốc kia vào gạt tàn, anh đứng lên, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng và một câu nói.
"Đó là người phụ nữ và con của tôi, chỉ có tôi mới có thê cứu họ."
Tần Phong còn quỳ gôi ở nơi đó, thở dài một hơi thật sâu, chỉ vì bóng lưng ông chủ để lại cùng ánh mắt quen thuộc kia đã nói cho anh ta biệt.
Đại đế Caesar của mảnh đất xát xịt kia, lại lần nữa trở lại.
Tân Phong lộ ra một nụ cười khô, anh ta những tưởng ngày tháng như vậy đã qua đi, nhưng hiện tại mới biết được, có một số thứ một khi đã chạm tay vào, muốn thoát thân gần như là không có khả năng.
Tạ Trì Thành không đi đâu khác, anh trực tiếp đi lên lầu 3, đây cửa đi vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhìn Nhạc Nhạc đang năm ở nơi đó.
Anh. ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Nhạc Nhạc, lại vươn tay, làm như muốn chạm vào gương mặt con gái, nhưng nghĩ đến đầu ngón tay còn có mùi thuốc, anh lại rút tay vê.
← Ch. 0623 | Ch. 0625 → |