← Ch.0391 | Ch.0393 → |
Chương 393
Nhưng khi đến gần Santa Rolia, bọn họ lại gặp rác rôi, chí ít Diệp Như Hề không nhìn ra bọn họ gặp phải rắc rỗi gì.
"Tại sao anh lại không đi nữa2"
“Người ở đó bị đổi rồi."
Vẻ mặt của Có Lăng Hiên rất ảm đạm, cho dù ở siêu thị bị tấn công liên tiếp cũng không khó coi như Vậy.
Diệp Như Hề liếc nhìn về phía khách sạn, một mảnh yên lặng, thậm chí còn có hai nhân viên hỗ trợ đậu xe đang trò chuyện.
“Có người đã phản bội tôi."
Đây là điểm trí mạng nhất đối với Có Lăng Hiên.
Cho nên sợ răng ngay cả tung tích của anh ta cũng đã bị bán đứng, lúc này đi vào mật thất kia cũng đã không còn an toàn nữa.
“Chúng ta phải đổi chỗ khác thôi."
Cô Lăng Hiên mang người trực tiệp rời đi, bọn họ tìm một nơi ân nập khác đề nghỉ: ngơi, nhưng nơi này sớm muộn cũng sẽ không che giâu được.
“Những người kia sẽ ngăn cản nhân viên tiên hành điều tra, chúng ta phải không ngừng thay đồi địa điềm."
Diệp Như Hề chỉ vào điện thoại và nói: “Có thể dùng được không?"
Cố Lăng Hiên lắc đầu nói: “Tốt nhất nên sử dụng ít thôi, bọn chúng có thiết bị có thể định vị được điện thoại."
Đây quả thực là một tin xấu.
Cô vô cùng lo lắng cho tình hình của Tiểu An và Nhạc Nhạc, dù lý trí nói cho cô biết bọn trẻ đang an toàn ở trong biệt thự, nhưng khi chưa tự mình xác nhận chính xác, cô căn bản không thể an tâm.
Có Lăng Hiên lại lên tiếng: “Tôi rất xin lỗi vì đã liên lụy đến cô, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, nêu không cái tên bạo quân kia sẽ giết chết tôi mất."
Câu sau còn mang theo ý trêu chọc.
Vẻ mặt của Diệp Như Hề thoáng qua một tia mắt tự nhiên, nói: “Sẽ ồn thôi."
Nhưng tình hình khẩn cấp hơn so với Suy nghĩ của họ.
Không bao lâu, những người tìm kiêm lại đến đây.
Có nhiều người hơn họ tưởng.
Họ thay đổi không dưới mười chỗ trong thời gian nửa tiếng, thậm chí nhiêu lần xém đụng mặt trực diện, rất nguy hiểm.
Dàn dần, thể lực của con người cũng sẽ cạn kiệt, cho dù Diệp Như Hề cắn răng gắng gượng, nhưng tốc độ chạy vân càng ngày càng chậm, cộng thêm đêm qua thân thê này cũng đã trải qua một đọt tàn phá.
Nhưng may là Cô Lăng Hiên giữ vững lời hứa và không bỏ rơi Diệp Như Hề, lúc cô sắp ngã xuống anh đã dùng một tay kéo cô lại, nhưng vì tránh hiệm nghi Jthực ra là đề tránh Tạ Trì Thành] nên không có tiếp xúc thân thể nhiều với cô.
Cuối cùng, Diệp Như Hề biết mình không thê chạy được nữa.
Cô ngồi trên mặt đất liều mạng thở hổn hển.
← Ch. 0391 | Ch. 0393 → |