← Ch.0236 | Ch.0238 → |
Chương 238
Đã bị người đàn ông khác chạm qua, anh cũng ngại bân.
"Nếu muốn che dấu vét, em cũng không cân phải ăn mặc như thê này, xuông xe. Nêu không chịu cởi, thì xuông xe tự mình đi bộ về đi."
Anh không tin mắt cá chân của cô bị sưng lên như thê này, còn có thê đi bộ vê được!
Nhưng, Diệp Như Hề do dự một lúc, sau đó từ từ mở cửa và xuông xe.
Tạ Trì Thành hung hăng xoay tay lái, đạp ga, lao đi mà không dừng lại.
Diệp Như Hề nhìn chiếc Maybach đang rời đi, cười khổ một tiếng, cam chịu lê cỗ chân bị thương đi về phía trước.
Lần trước sau khi màn vui vẻ qua đi, cô đã chấp nhận số phận. Thân thể dập nát này, nêu Tạ Trì Thành muôn, cô sẽ cho anh, nhưng. cô vận muôn chuẩn bị kỹ càng, muốn ở lại biệt thự, muốn ở bền chằm sóc cho Nhạc Nhạc và Tiểu An thì cô phải trả giá đắt, cô sẽ không oán trời trách đất.
Chỉ là, không phải bây giờ.
Khắp cơ thể cô đều có vết thương, ngược lại sẽ chỉ làm người khác chán ngán, như vậy một tia trả giá cuôi cùng của cô để đi lấy việc được ở lại sẽ mắt đi giá trị.
Dưới bầu trời đêm, bóng dáng của Diệp Như Hề bị kéo rất dài rất dài, bộ dạng lảo đảo kia dường như có thể ngã xuống bắt cứ lúc nào.
Tạ Trì Thành lái xe đi không xa, tức giận trực tiếp phanh gấp, xe dừng ở giữa, một lúc sau, lại quay đâu lại.
Lần này, sắc mặt của anh u ám đến đáng sợ, anh bước xung xe lao tới chỗ Diệp Như Hề, không để ý đến điều gì, trực tiếp bế ngang cô lên, nhét vào trong xe.
Cho dù là 'bần', anh cũng sẽ không để cho người khác! Sau này Diệp Như Hề đừng nghĩ sẽ ra ngoài được nữa! Cho dù là trói, cũng phải trói được cô ở yên một chỗi Nếu cô còn muốn đi tìm Lục Tư Viễn, thì anh sẽ đánh gấy chân côi "Diệp Như Hề, em..."
Lời còn chưa nói ra, anh đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gân như trong suốt của Diệp Như Hà, hai mặt cô nhắm nghiên, môi dưới bị cắn đến rướm máu.
Tạ Trì Thành hoảng sợ: "Diệp Như Hà! Em sao vậy?"
Vừa dút lời, Tạ Trì Thành phát hiện cánh tay của mình có chút ướt át.
Trong nháy mắt anh như hiểu ra điều gì đó, cởi áo khoác của cô ra, phần phía trong áo khoác đã thắm đây máu, áo sơ mi bên trong tất nhiên đã bị nhuộm đỏ, cơn đau khi bị xé quân áo đánh thức tâm trí của Diệp Như Hề.
"Đau Cô đau đên rớt nước mät, cuộn mình chặt lại thành một quả bóng, sợi dây ráng chồng đỡ đã sụp xuống, đầu óc cô choáng váng.
Tạ Trì Thành lúc này mới phát hiện, cô phát sốt, mắt máu quá nhiều dẫn đến sốt cao.
"Diệp Như Hề! Tỉnh dậy đi! Mẹ kiếp!"
Tạ Trì Thành chửi thề một tiếng, cuối cùng nhận ra là mình đã hiệu lâm cô.
Một thân đầy vết thương của cô, những vết gậy kia hiện ra rõ ràng, những vết trầy xước trên cơ thê đã biến làn da trăng nốn nà của cô thành chiếc băng gạc đẫm máu.
Cây gậy gia pháp của nhà họ Diệp không: hề đơn giản, những chiếc gai trên cây gậy sẽ đề lại vết thương nhỏ mỗi khi quất xuống, theo thời gian nó sẽ rỉ máu dân và cơn đau cũng tăng dần.
← Ch. 0236 | Ch. 0238 → |