← Ch.0206 | Ch.0208 → |
Chương 207
Người phụ nữ này bây giờ lại biến thành dáng vẻ như vậy.
Diệp Như Hề của trước đây dám thách thức anh, dám nhìn thăng vào anh, dám mạnh miệng với anh, đã biên mất rôi.
Tạ Trì Thành bắt đầu thấy nhớ đôi mặt sáng ngời ây, mang theo tỉnh thần không bao giờ chịu thua, thay vì yêu đuôi, nhu nhược và ngoan ngoãn như bây giờ.
Người mà anh muốn, không phải như vậy.
Tạ Trì Thành đưa tay ra, nắm lấy cằm của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, nói: “Tại sao em lại sợ tôi?"
Diệp Như Hề đè nén sợ hãi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi không có, anh hiểu lầm rồi."
“Nói dối."
Anh chán ghét dáng vẻ giả tạo này của cô.
Dáng vẻ cô như thê này, không khác gì những người phụ nữ ngoài kia, ngay cả Diệp Như Mạn cũng không sánh bằng.
Một loại tâm trạng tồi tệ xông lên não.
Tạ Trì Thành dùng sức, trực tiếp ép cô vào tường.
Sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn và lạnh buốt khiến Diệp Như Hà hoảng sợ đến cực điểm, áp lực mạnh mẽ đề lên cơ thê khiên cô gần như không thở nỗi.
Quá gần, khoảng cách này quá gàn, gân như có thê ngửi thây hơi thở tức giận trên người của anh, loại hơi thở kia lan tràn khắp thân thê.
Cô giống như một con mồi trong miệng của con sói hoang.
Tạ Trì Thành nhìn chằm chằm cô từ trên xuông dưới, che khuất cô dưới cái bóng to lớn của chính mình, anh khàn giọng nói: “Em đang sợ tôi ứ, tại sao vậy?"
“Tôi, tôi thật sự không có, Tạ Trì Thành, anh trước hết hãy thả tôi ra đi đã…
Rõ ràng đang nói lời từ chối, nhưng giọng điệu của cô lại rất đáng thương, như thê đang chờ bị người khác bắt nạt.
Cảm giác xao động của Tạ Trì Thành cũng không lui xuông nửa phân, ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lại tới, lại giọng điệu này, lại là ánh mắt như vậy.
Vốn dĩ có hứng dào dạt, lập tức liền vỡ tan tành, khoảng cách chênh lệch khiến Tạ Trì Thành cảm thấy không có tí sức lực nào.
Loại cảm giác này, tựa như anh đã chờ mong một bữa ăn đã lâu, anh ngửi thây mùi thơm nhưng khi đưa tới trước mặt anh, lại phát hiện chẳng khác như đang nhai sáp nên.
“Em muốn cái gì?"
Anh đột nhiên hỏi.
Trái tim của Diệp Như Hề đập thình thịch, mím môi không đáp.
“Tốt hơn hết là em nên trả lời tôi."
“Tôi không muốn cái gì cả."
“Nói cho tôi biết."
← Ch. 0206 | Ch. 0208 → |