← Ch.0192 | Ch.0194 → |
Chương 193
Nhưng con đường kia xe ô tô không thê đi qua được, quá hẹp."
"Đi tới đó đi!"
Đoàn xe khẩn cấp chuyển hương, trực tiếp đi tới con đường gân đó, đó là một lối đi nhỏ đầy sình lầy, còn không, chưa được trải qua thi công, gồ ghê lồi lõm.
Đám người cùng câm ô xuông xe, có người muôn tiêp nhận đứa bé trừ trên tay Tạ Trì Thành, nhưng đều bị từ chối, Tạ Trì, Thành trực tiếp ôm Nhạc Nhạc đi xuống xe.
Diệp Như Hề muốn vươn tay bề con, nhưng cũng bị Tạ Trì Thành ngăn cản.
"Mang theo Tạ An, đuổi kịp, đừng để bị lạc người."
Tạ Trì Thành càm chăn che đậy kín mít cho Nhạc Nhạc, anh gắt gao ôm bé con vào trong lòng, không cho mưa gió ảnh hưởng tới con bé.
Hai người vệ sĩ lo cầm ô, che đậy cho Tạ Trì Thành củng Nhạc Nhạc, ln đi giữa màn mưa xôi xả, trên con đường gập ghềnh.
Diệp Như Hề cắn răng một cái, duỗi tay bề Tạ An lên và đi theo sau.
Sức lực cô có hạn, đành thay phiên Dương San lần lượt ôm lây Tạ An, bước vào con đường nhỏ lầy lội.
Mà bóng dáng dày rộng phía trước của Tạ Trì Thành bông nhiên khiên tâm trạng hoảng loạn của Diệp Như Hề bình tĩnh hơn một cách kỳ lạ, giông như có anh ở đây, Nhạc Nhạc nhật định sẽ không xảy ra chuyện.
Mưa, bắt đầu nhỏ dần rồi, bầu trời vôn dĩ vừa bị mây đen bao phủ giờ đã lộ ra chút màu sắc.
Mà sau khi đoàn người tới được bệnh viện, tất cả đều chật vật lam lũ, quân áo của ai cũng ướt đẫm, ống quân lắm bùn.
Mà Nhạc Nhạc vừa tới bệnh viện đã lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Đám người đứng ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi.
Diệp Như Hề còn chưa kịp hoàn hồn, hai mắt nhìn thẳng, ngần người nhìn chằm chằm vào cửa phòng cập cứu đóng chặt, cho đến khi một chiếc áo khoác được phủ lên vai cô.
Cô ngắng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tạ Trì Thành.
"Đừng sợ."
Anh nói.
Vành mắt Diệp Như Hề đỏ hồng, cô cúi đầu, cugnx không có từ chối ý tốt của anh.
Siêt chặt áo khoác còn vương vận hơi thở của anh, dường như khiên trái tim lạnh băng của cô âm áp hơn nhiêu.
Tạ Trì Thành không có nhiêu lời nói gì, xoay người đi tới trước mặt cậu con trai nhà mình, anh duỗi tay đem cậu bé bề lên, xem xét vùng trán con trai một lát rôi nói: "Có khỏe không?"
Tạ An ôm lấy cô daddy, trầm mặc lắc đâu.
"Daddy, em gái sẽ không có việc gì đúng không?"
Cậu bé nói câu này rất khẽ, rất nhỏ nhẹ, nhỏ đến nỗi chỉ hai cha con họ mới nghe thấy.
Tạ Trì Thành không lập tức đưa ra lời khẳng định ngay.
Nước mắt Tạ An rơi xuống từng giọt từng giọt nhử từng hạt đậu lớn, cậu cũng không lau đi, chỉ là nghen ngào nói: "Daddy, phải làm như thế nào mới có thể cứu được em gái đây, daddy, con không muốn em con phải GHOLe.
← Ch. 0192 | Ch. 0194 → |