← Ch.1095 | Ch.1097 → |
Chương 1106
Tạ Trì Thành cảm thấy có chút đau đầu, trước đó khi nằm trên giường một tháng, anh còn cảm thây tính cách ngay thẳng hào sảng như Hứa Vi là hình mẫu anh chưa từng tiếp xúc, có chút hồn nhiên.
Nhưng hiện tại…… Lại có chút ồn ào.
Khi suy nghĩ này nảy lên, Tạ Trì Thành cảm thây bản thân trở nên kỳ lạ Òn ào?
Trong một tháng nằm dưỡng bệnh, anh cũng không cảm thây Hứa Vi thật ồn ào, thậm chí còn cảm thấy như vậy có giọng nói như vậy vang lên trong phòng thì khá náo nhiệt, xua tan cô tịch.
Nhưng vì sao giò lại có suy nghĩ này?
Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng.
Là một bóng hình xinh đẹp, an an tĩnh tính đứng ở một góc nhưng khiến người ta không thê làm lơ sự tồn tại của cô.
Là Diệp Như Hề.
Khi cái tên này xuât hiện trong tâm trí, Tạ Trì Thành vô thức cảm thây, hình như sự tồn tại như vậy mới là thích hợp nhất.
Ngay sau đó, thân thể anh theo bản năng đưa ra phản ứng, vươn tay bắt lầy cánh tay đang vươn tới, trở tay, xoay một bên, sức lực và tốc độ phải nói là kinh người.
Hứa Vi kêu thảm thiết một L tiếng, chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị vặn gãy đến nơi.
"Buông tay buông tay! Tiểu Bạch! Tay của em sắp đút tới nơi rồi!!"
Tạ Trì Thành phục hồi tinh thần lại, lập tức buông ra tay, nói: "Xin lỗi. Cô không sao chứ?"
Hứa Vi đỏ mắt trừng anh, nói: "Tiêu Bạch, anh muôn mạng em đầy à? Em không phải chỉ muôn chạm vào anh một chút thôi sao, hiện tại ngay cả chạm vào một chút anh cũng không cho à?"
Tạ Trì Thành nhíu mày, nói: "Đừng đột ngột tới gần tôi như thế, đây là bản năng."
"Đây là bản năng chó má gì, anh đó, chính là muốn em chết! Tốt xấu gì em cũng là người cứu anh về, không trông cậy vào việc anh báo đáp em, anh lại đòi mạng eml"
Hứa Vi vừa mở miệng đã bắt đàu ồn ào, giỗng như gà mái bị người ta bóp cổ, âm thanh vừa chói vừa to, quát khiến màng tai sinh đau.
"Tiểu Bạch, anh nói xem, có phải anh không cân em nữa khônglAnh nói đi chứ! Người phụ nữ kia là ai? Cô ta vừa nhìn đã biệt không phải là người tốt, anh đừng để cô ta lừal"
Hứa Vi đã mở miệng thì không chịu dừng, giọng nói càng lúc càng lớn, đám người hầu bên cạnh nhịn không được mà che lại lỗ tai, muốn ngăn cản âm thanh ám ảnh này.
Giọng nói chói vang như thế không học thanh nhạc đúng là lãng phí!
Tạ Trì Thành cuối cùng cũng thấy mắt kiên nhẫn và bực bội, nghĩ đến Diệp Như Hề còn ở trong phòng nghỉ ngoi, còn cả lời bác sĩ nói, lập tức quát: "Hứa Vi, cô đi về trước."
Hứa Vi ức giận đến trợn tròn mắt, nói: "Tiều Bạch, anh lại đuổi em đi?!"
*Cô đi về trước, tôi sẽ tìm cô."
"Lần trước anh cũng từng nói như thế! Nhưng vẫn không thầy anh tới!
Thôi, coi như là em nhìn lầm anh rồi!
Em đi!"
Dút lời, Hứa Vi thở phì phì xoay người rời đi, khí thế thì rất lớn, Hi ling mà bước chân lại không lớn, đi đứng rất chậm.
Cô ta cố ý chậm hơn chút, chờ Tiểu Bạch chạy tới xin lỗi, ngăn cản mình.
Nhưng mà, đợi một lát, cho đến khi cô ta chạm tay đến chốt cửa, Tạ Trì Thành cuôi cùng cũng mở miệng.
← Ch. 1095 | Ch. 1097 → |