← Ch.0695 | Ch.0697 → |
699
Anh ấn tay cô, độ ấm nóng rực đó truyền tới, nhưng Diệp Như Hề lại cúi đâu, rụt lại một chút.
"Tôi sẽ ăn."
Giọng cô thật nhẹ, nhẹ tới mức chỉ cân không chút ý một chút sẽ không nghe thây.
Tạ Trì Thành không hiễu sao có có chút bực bội, anh ném đũa trong tay cô đi, giọng có chút cáu gắt, "Ăn không vào thì đừng ăn!"
Diệp Như Hề cúi đầu, không nói lời nào.
Tạ Trì Thành cầm cổ tay cô, mới phát hiện, cổ tay của cô chỉ toàn xương, GÓI Càng gây đi.
Gày đến mức trên người không còn mây lạng thịt.
Tạ Trì Thành chậm rãi nghĩ đến, trong khoảng thời gian này, không, chính xác mà nói, là từ sau khi đặt chân tới thành phố này, sức ăn của cô càng ngày càng ít.
Gương mặt kiều diễm kia càng lúc càng gây, cảm cũng nhọn hơn, đôi mắt to tròn nay còn lớn hơn nữa, chỉ là ánh mắt trước kia luôn sáng ngời xinh đẹp lúc này lại bịt kín một tâng u ám, ảm đạm không chút ánh sáng.
"Đau." Cô nho nhỏ kêu đau.
Tạ Trì Thành phục Ƒ hồi tinh thần lại, buộng tay ra, vừa rồi không chút ý không chê, sức lực hơi lớn, suýt nữa đã bẻ gãy cô tay cô.
Tạ Trì Thành mím chặt môi mỏng, bảo đầu bếp đổi chút cháo thanh đạm, thay đổi đa dạng, chỉ hy vọng cô có thể ăn nhiều thêm một chút.
Toàn bộ nhà ăn thật an tĩnh.
Tiểu An và Nhạc Nhạc đều ¡ không ở đây, Tạ Trì Thành không để hai đứa nhủ tới, Diệp Như Hề cũng không nhắc tới, cô ‘không cân soi gương cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình lúc này hăn là rất xấu xí, cô không muốn để bọn nhỏ thấy.
Đầu bếp lại bưng tới bát cháo thơm ngát lại đây, Diệp Nhự Hề nghe thấy được mùi đã thấy buồn nôn, còn muốn miễn cưỡng để bản thân ăn vào, nhưng Tạ Trì Thành đã thấy cô nhíủ mày, trực tiếp nói: "Đồi."
Đủ loại cháo khác nhạu luân phiên được mang ra, cho đến khi bưng tới một chén cháo gạo kê, Diệp Như Hề mới thả lòng một chú, thật cân thận ăn từng thìa một, lần này, cô không có nôn ra.
Tạ Trì Thành trực tiếp giữ đầu bếp làm ra chén cháo gạo kê này, còn lại đều sa thải.
Anh kiên nhẫn ngồi ở đối diện, nhìn cô ăn xong hơn phân nửa chén cháo rồi buông thìa, anh đứng lên, nói: "Anh mang em đi ra ngoài đi một chút."
Diệp Như Hề thật cẩn thận ngắng đầu lên, "Tôi có thê…… Rời khỏi nơi này sao?"
Sau khi lời này vừa truyền vào tai Tạ Trì Thành, anh trực tiễp đen mặt, "Tôi sẽ không cho phép em rời đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Ánh mắt Diệp Như Hề lại trở nên ảm đạm.
Tạ Trì Thành nói được thì làm được, thật sự mang theo Diệp Như Hề rời khỏi dinh thự.
Chỉ là bên người vẫn mang theo hai đoàn vệ sĩ theo bảo vệ như cũ.
Diệp Như Hề âm thâm cười tự giêu trong lòng, đây đại khái chính là trông chừng lúc ra cửa đi. Cộ duỗi tay sờ sờ phân cô của mình, giống như có thể được một sợi dây xích vô hình đang tròng lên, chặt chẽ khống chế lây cô.
Ngồi trên bản độ của chiếc Rolls- Royce Phantom, Diệp Như Hề ngắn người nhìn cảnh sắc hai bên đường lướt nhanh qua cửa số, ánh mắt trước sau vần không chịu dừng trên người anh.
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |