← Ch.0039 | Ch.0041 → |
Chương 40:
Lâm Tử Ngang nhạy bén nhận thấy được thái độ của Tạ Trì Thành có chút kỳ lạ, hầu hết những quyết định anh đã đưa ra thì không một ai có thể thay đổi được, lần này hình như không giống những lần trước.
Chiếc xe lướt nhanh như một cơn gió, đi về hướng nơi ở của lão phu nhân.
Đó là một căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nằm trọn trên đoạn đường phồn hoa nhất của Đế Đô, giá trị thị trường lên tới vài trăm triệu, người sống ở trong đó không phú thì quý (không giàu thì cũng phải có thân phận cao quý).
Quãng thời thơ ấu của Tạ Trì Thành đã trải qua ở đây, nhưng cảm giác của anh đối với nơi này, chỉ có chán ghét.
Xuống xe, hai hàng người làm xếp hàng cung kính khom lưng, đồng thời hô lên một tiếng: "Hoan nghênh thiếu gia đã về nhà."
Tạ Trì Thành cũng không chững lại bước chân mà trực tiếp đi thẳng.
Trong hoàn theo phong cách cách tân, mang hơi hướng phục cổ, hoành tráng của Trung Quốc thời đại xưa, đồ nội thất bằng gỗ đỏ càng thêm vài phần dày nặng, toàn bộ ngôi nhà mang một bầu không khí trầm mặc và áp lực.
Một bà lão với mái tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghé gỗ đỏ, cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới nhàn nhạt nói: "Cậu đã chịu trở lại rồi sao?"
Tạ Trì Thành thậm chí còn không thèm che giấu biểu cảm đầy khinh miệt, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, "Bà đang muốn làm cái gì 2"
Lão phu nhân trực tiếp đem chén trà trong tay ném mạnh xuống đắt.
"Bây giờ anh đã trưởng thành rồi, cánh cũng cứng rồi, ngay cả lời bà nội mình nói mà cũng không chịu nghe sao?"
Lâm Tử Ngang đi theo phía sau Tạ Trì Thành đang thầm nghĩ trong lòng nghĩ, tại sao bà già này còn chưa chịu nhìn nhận lại địa vị của bản thân bây giò thế? Toàn bộ nhà họ Tạ đã sớm thay da đổi thịt từ lâu rồi.
Long Đằng chẳng qua chỉ là một con dao nhỏ trong tay Tạ Trì Thành mà thôi, cũng không phải tất cả sở hữu của Tạ Trì Thành.
Lâm Tử Ngang rõ ràng biết những sản nghiệp ngầm của Tạ Trì Thành khổng lồ biết bao nhiêu, đã sớm có thể đem cái gọi là danh môn vọng tộc đã từng hưng thịnh trăm năm nhổ sạch hét gốc rễ, sụp đổ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hiện tại còn chưa chịu ra tay, chẳng qua là đang hưởng thụ niềm vui từ từ hành hạ bọn họ mà thôi.
Đáng tiếc a, có một số người, đúng là càng già càng hồ đồ.
Lão phu nhân cũng chú ý tới tia dữ tợn trong mắt Tạ Trì Thành, trong lòng cũng có chút chột dạ, đối với đứa cháu trai này, thật ra bà ta lại có cảm giác khá sợ hãi.
Lão phu nhân ra vẻ trấn định, nói: "Anh rõ ràng là không có việc gì, tại sao còn thả tin tức ra ngoài nói bản thân bị bệnh nặng?"
Tạ Trì Thành khẽ nhếch khóe môi, nói: "Không làm như.
thế, làm sao khiến lũ rác rưởi kia lòi mặt ra được."
"Anh nói ai là rác rưởi! Đó là chú của anh đó!"
Lão phu nhân tức giận đến mức mặt mũi xanh mét, đám người làm ở xung quanh không ai dám thở mạnh.
Ý cười trên môi Tạ Trì Thành lại càng sâu, chỉ là trong ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, nói: "Chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi."
Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi đã cầm lấy chén trà khác bên cạnh ném về phía Tạ Trì Thành.
Tạ Trì Thành nhắc chân lùi về phía sau một bước, nhưng từ bên cạnh lại xông tới một bóng người, dính luôn đòn vừa rồi.
“Ôi trời! Đau quá đi!"
Đầu Diệp Như Mạn lập tức chảy máu, cô ta ngồi phịch xuống đắt, hai mắt đã đỏ hoe.
Nhưng Tạ Trì Thành lại khinh thường không thèm liếc mắt tới cô ta lấy một cái.
Diệp Như Mạn cắn chặt răng, che lại miệng vét thương, nhỏ giọng nói: "Bà nội, bà đừng nóng giận, Trì Thành không phải cố ý đâu, có chuyện gì thì từ từ nói."
Lâm Tử Ngang ở phía sau không kiềm chế được mà trợn trắng mắt, người phụ nữ này còn có thể ngu xuẩn hơn được nữa không? Thật sự cho rằng làm như vậy là có thể khiến cho Tạ Trì Thành cảm động ư?
Lão phu nhân thấy Diệp Như Mạn thì ánh mắt chọt lóe lên, nói: “Như Mạn à, cháu cũng tới hả, Tiểu An đâu rồi?"
← Ch. 0039 | Ch. 0041 → |