← Ch.0014 | Ch.0016 → |
Chương 15:
Nghĩ đến cậu bé tuổi còn nhỏ kia, trong lòng Diệp Như Hè liền có chút kỳ quái.
Như là đau lòng, nhịn không được muốn đi qua hỏi thăm cậu bé, thấy Tạ Trì Thành có vẻ sốt ruột như vậy, hẳn là đã gặp phải vấn đề lớn rồi ư?
Diệp Như Hề khống chế không được bước chân của chính mình, cô đi theo qua rồi nhìn xem.
"Giám đốc Tạ, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà tiểu thiếu gia không phối hợp trị liệu, chúng tôi không dám mạnh mẽ áp chế."
Sắc mặt Tạ Trì Thành lập tức trầm xuống.
Đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tạ An đang cuộn tròn thành một đoàn, trên mặt đất và kim tiêm và thuốc viên lăn lóc.
Bác sĩ cùng y tá đều không thẻ làm gì mà đứng ở một bên, ai cũng không dám làm gì mạnh bạo với vị tiểu thiếu gia nhà họ Tạ này.
"Tạ An, con đang làm gì thế."
Bả vai Tạ An run lên, cho dù đang có chút sợ hãi, nhưng cậu bé vẫn quật cường không chịu nói chuyện.
Tạ Trì Thành nhanh chóng tiến lên, nhìn cậu bé từ trên cao xuống, "Con giở cái thói gì ra vậy?"
"Daddy, con không muốn uống thuốc, cha mau bảo bọn họ đi ra ngoài đi."
Giọng nói Tạ An thều thào không còn sức lực, có thể thầy được là do quá đau đớn.
Sức nhẫn nại của cậu bé quá lớn, cho dù có đau đớn đến đâu cũng không khóc không làm nũng, cho dù bị viêm dạ dày đau đớn đến mức này cũng không muốn để ai chạm vào.
Tạ Trì Thành chỉ cho rằng cậu bé đang có tỏ ra bướng bỉnh, tức giận bùng phát khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ.
Anh đã mặc kệ bỏ qua cả một cuộc giao dịch cả trăm triệu tệ, không phải vì để nhìn thấy cậu con trai của mình không quan tâm đến thân thể mà tức giận lung tung.
Thời điểm Diệp Như Hề tới nơi, liền thấy Tạ Trì Thành cau mày, sắc mặt khiến người nhìn không rét mà run, dáng vẻ như đang muốn nổi nóng với cậu bé vậy.
Diệp Như Hè theo bản năng vọt đi vào. Đầu óc căn bản còn chưa kịp phản ứng, cô chỉ lao vào đó theo bản năng mà thôi.
Nhưng mà sau khi xông vào trong thì cô liền hối hận, đây là việc nhà của người ta, căn bản không có liên quan đến chuyện của cô.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Như Hề đành phải căng da đầu, nói: "Giám đốc Tạ, anh không thể đối xử hung hăng với trẻ con như vậy được, sẽ dọa đến thằng bé đấy."
Cả bác sĩ và y tá đều ngây ngốc, người phụ nữ điên này từ nơi nào chạy đến vậy, lá gan lại còn lớn như thế, còn dám nói chuyện như vậy với giám đốc Tạ nữa chứ?
Tạ An cũng ngẳng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là đau đến mức khó chịu nỗi.
Đôi mắt to tròn có chút mờ mịt nhìn Diệp Như Hè, khiến Diệp Như Hề đau lòng muốn chết.
Sắc mặt Tạ Trì Thành càng lạnh hơn, anh nói: "Cô tới nơi này làm cái gì."
Lá gan của người phụ nữ này cũng lớn thật, muốn dùng biện pháp này để làm anh chú ý ư?!
Tạ An yêu ớt gọi một tiêng.
Giống như cậu bé tìm được đồng minh vậy, chậm rãi dịch tới chỗ Diệp Như Hè, duỗi tay ôm lấy cô.
Diệp Như Hề bị cậu bé gọi một tiếng chị mà hoàn hồn, mềm lòng không thôi, nhịn không được xoay tay lại ôm lây cậu, cô nói: "Đau ở chỗ nào thế?"
"Bụng…… Rất đau……
"Cháu ăn phải đồ gì lạ à? Sao lại đau như thế?"
Mọi người lại sợ ngây người một chút. Tiểu thiếu gia từ khi tiến vào bệnh viện bắt đầu cũng không hề mở miệng nói một từ, ai tới hỏi cậu bé cũng không hé răng, cứ cố chịu đau như thế, còn khiến những người muốn tiếp cận phải rời đi.
Kết quả, tiểu thiếu gia lại thân cận với một người phụ nữ khó hiểu như vậy ư?
Còn có, giọng điệu này không phải đang làm nũng đó sao?
Ngay cả Tạ Trì Thành cũng nghĩ không ra lý do, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng Diệp Như Hề ôm Tạ An lại trông thật hài hòa.
Anh đè nén suy nghĩ quái dị trong lòng rồi nói: "Rời khỏi nơi này, ngay lập tức!"
Nghe vậy, Tạ An càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Diệp Như Hề.
Đôi mắt đều đã ngắn nước, hơn nữa cậu bé có khuôn mặt đúng là rất giống Nhạc Nhạc, khiến Diệp Như Hề không có cách nào từ chối được.
"Tạ tiên sinh, anh đừng có hung dữ với cậu bé nữa, có thể là do cậu bé ăn nhiều kem quá nên đau bụng, đau đến ra mồ hôi lạnh, anh còn hung dữ với nó thì đúng thật là quá đáng."
Tạ An nhịn không được ngẳng đầu, nhìn daddy, trong ánh mắt cũng thoáng lên vẻ lên án.
Hai khuôn mặt cùng chung biểu cảm đồng thời nhìn về phía anh, tuy là định lực của Tạ Trì Thành đủ cao, nhưng giờ phút này đã có chút gục ngã.
Lúc này, có một bác sĩ đột nhiên hô một tiếng: "Tiểu thiếu gia cùng cô ấy rất giống nhau nha!"
Những lời này tựa như một quả bom được ném vào trong nước, nháy mắt nổ tung!
← Ch. 0014 | Ch. 0016 → |