Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!
← Ch.007 | Ch.009 → |
Bím tóc của Uông Giai Vi còn chưa kịp vung đến, Hạ Thiên Cơ cũng đã gắt gao bắt lấy, không chút lo sợ mà đối diện với đôi mắt xinh đẹp đầy phẫn nộ của nó. "Hạ Thiên Cơ, tên hỗn đản nhà ngươi!" Uông Giai Vi dùng sức muốn rút lại bím tóc từ trên tay cậu. Nhưng nó càng dùng sức cậu càng đắc chí nắm lại. "Tuy tuổi còn nhỏ nhưng thực sự không thể ngờ được tâm địa ngươi lại ác độc như thế, đã đánh người còn xúi bậy những đứa trẻ khác làm theo ngươi." Hạ Thiên Cơ nghĩ đến bản thân cậu tuy rằng không phải là đứa trẻ ngoan, thế nhưng cậu chưa bao giờ lại khi dễ em gái của mình, trái lại cậu càng yêu thương nhiều hơn. Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ không đi khi dễ người hầu trừ phi bọn họ phạm sai lầm hoặc đe dọa đến cậu. "Ngươi là kẻ nào? Chuyện của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta. Nhanh buông tay ra, tên hỗn đản nhà ngươi!" Uông Giai Vi the thé kêu lên. Chẳng qua Hạ Thiên Cơ chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Cậu như muốn nhìn thấu nội tâm nó. Đôi mắt sâu thẳm mang theo sự xâm lược của cậu làm chấn động sâu sắc đến trái tim nhỏ bé của Uông Giai Vi. "Nhất Nhất, bạn thế nào rồi?" Uông Giai Trừng cảm thấy thân thể của nó đang run lẩy bẩy, gắt gao mà ôm lấy nó, bất an hỏi nó. "Tôi không sao đâu, nhị tiểu thư!" Nó cố gắng mở mắt ra. Chính là tuyết bay đầy trời, tiểu thần tiên ở trước mắt bay qua bay lại nhiều thật nhiều, vì sao nó lại cảm thấy bọn họ tới để tìm nó chơi đùa? Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Hàn Nhất Nhất, Uông Giai Trừng càng thêm sợ hãi, nhịn không được mà lớn tiếng kêu lên: "Nhất Nhất, Nhất Nhất, bạn đừng là mình sợ mà. Có phải có chỗ nào khó chịu không?" "Nhị tiểu thư, tôi, tôi muốn, tôi muốn ngủ..." Lời vừa nói xong, toàn thân Nhất Nhất liền ngã xuống. Uông Khánh Vũ đoạt lấy thân thể nhỏ bé của Hàn Nhất Nhất từ trên tay Uông Giai Trừng, nhẹ giọng ôn nhu mà gọi: "Nhất Nhất, Nhất Nhất, em tỉnh, mau tỉnh!" "Anh ơi, Nhất Nhất có thể xảy ra việc gì không? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ mới được?" Uông Giai Trừng hoàn toàn không biết bản thân lúc này phải làm sao, đứng ngây ra đó cảm thấy mọi thứ dường như đã tê liệt. "Không sao đâu, anh đưa em ấy đi tìm bác sĩ. Chẳng qua là bị nhiễm lạnh mà thôi, không có việc gì đâu!" Hắn giống như đang an ủi chính mình, gắt gao ôm lấy thân thể Hàn Nhất Nhất dưới bầu trời đầy tuyết vội vàng chạy như bay. Theo sát phía sau chính là thân thể nhỏ nhắn của Uông Giai Trừng. Lúc này nó vô cùng quý trọng tình bạn này giữa hai người, mà Nhất Nhất cũng quý trọng nó như thế. "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cô bé đó không có việc gì. Bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lúc này đây, Hạ Thiên Cơ không nắm chặt cái bím tóc kia nữa mà hung hăng đem cái bím tóc quăng ra ngoài. Mà một khắc kia, cậu cũng không biết chính mình vì cái gì lại khẩn trương như vậy, cô bé gọi là Hàn Nhất Nhất kia làm cho cậu có cảm giác đã từng quen biết. Cậu xoay người hướng về phía Hàn Nhất Nhất, đuổi theo. "Hạ Thiên Cơ, ngươi hỗn đản, ngươi xấu xa, ngươi lừa đảo, ngươi quay lại cho ta." Cậu đột nhiên buông tay ra, Uông Giai Vi trái lại cảm thấy mất mát. Loại cảm giác mất mát này khiến cho nó phẫn nộ. Cậu như thế nào lại có thể như vậy, cậu không thể bỏ lại nó mà đi tìm Hàn Nhất Nhất kia. Nó mới là xinh đẹp nhất. Nó chán ghét miệng Hạ Thiên Cơ nói nó không xinh đẹp bằng Hàn Nhất Nhất, nó thật sự rất chán ghét. "Hạ Thiên Cơ! Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi. Ta sẽ hận ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!" Bông tuyết còn rơi xuống mặt trên cái áo nhỏ đỏ thẫm của nó, còn có bím tóc xinh đẹp là dụng cụ đánh người hữu ích của nó. Thanh âm của nó giữa khoảng không mênh mông, không ai có thể nghe thấy được. Bóng lưng đã đi xa kia cũng không quay đầu liếc nhìn nó lấy một lần.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |