Tàn bạo mà dịu dàng
← Ch.078 | Ch.080 → |
Biệt thự của Hạ Thiên Triệu.
+ Trong căn phòng khách rộng lớn, đèn pha lê dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào phát ra quang mang chói sáng, Hàn Nhất Nhất ngồi bên bàn cơm, một mình lặng lẽ ăn những món ăn mà A Thất chuẩn bị cho mình.
+ Trải qua lần trúng độc kia, đồ ăn của cô đều được A Thất kiểm tra nghiêm ngặt. , không có vấn đề gì mới đưa đến cho cô ăn.
+ "Hàn tiểu thư, Uông tiểu thư đến thăm cô." A Thất đứng ở một bên, nho nhã phục vụ chu đáo.
+ "Nhất Nhất!" Cô ta lộ ra một nụ cười lấy lòng.
+ "Giai Trừng!" nhìn thấy Uông Giai Trừng lại tìm đến mình, lòng của cô cũng ít nhiều được an ủi, bởi vì cô nghĩ vì Hạ Thiên Triệu mà Uông Giai Trừng sẽ không bao giờ thèm để ý đến cô nữa.
+ "A Thất, tôi nghĩ cùng Giai Trừng nói chuyện một hồi, có thể chứ?" Ánh mắt cô trong sáng, như nước suối từng giọt thấm vào lòng hắn.
+ "Chỉ cần Hàn tiểu thư ở biệt thự, đều nghe Hàn tiểu thư phân phó." A Thất lễ phép đi ra cửa, để cho hai cô gái không gian độc lập.
+ "Giai Trừng, mình lấy nước trái cây cho cậu." Hàn Nhất Nhất xoay người đi đến tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lọ nước trái cây cùng một lọ nước khoáng.
+ Hành động tự nhiên mà tùy ý, giống như nơi này chính là nhà của cô, không có gì câu lệ, một màn này lại làm cho Uông Giai Trừng ẩn ẩn khó chịu.
+ "Cám ơn!" Cô ta tuy rằng cười, lời nói ra lại mang theo chua sót.
+ "Giai Trừng, cậu còn giận mình sao?" Hàn Nhất Nhất quyết định thẳng thắn thành khẩn, bởi vì cô muốn quý trọng tình bạn này, đây là người bạn duy nhất trong 18 năm qua của cô, ở trong lòng cô, trừ bỏ mẹ cô cô ấy là người quan trọng nhất.
+ "Nếu mình nói không giận cậu, đó là giả!"
+ "Thực xin lỗi, Giai Trừng." Cùng Hạ Thiên Triệu dây dưa không rõ là điều cô thống khổ nhất, nhưng cô không biết phải làm thế nào mới thoát được.
+ "Nhưng là mình biết cậu cũng là bất đắc dĩ, cho nên mình nói với chính mình, mình phải tin tưởng cậu, bởi vì chúng ta là chị em tốt từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nếu chúng ta không tin tưởng nhau, sẽ có rất nhiều hiểu lầm sinh ra, mình quý trọng tình bạn của hai chúng mình, , cho nên mình không muốn tình bạn của chúng mình bị thương tổn!" Cô ta nắm chặt tay Hàn Nhất Nhất, thành khẩn mà chân thật, giống như mới trước đây hai người ước định một chuyện sau đó ngoắc ngoắc tay.
+ "Thật tốt quá, Giai Trừng! Mình nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình!" Hàn Nhất Nhất cảm động nắm chặt tay cô ta, cằm dưới thanh tú, tựa như tái nhợt mà giờ phút này đã ửng hồng.
+ Uông Giai Trừng khẽ nhíu mi, có chút ngây ngốc, như là đang suy nghĩ cái gì.
+ "Làm sao vậy? Giai Trừng, vì cái gì ánh mắt của cậu lại kỳ quái như thế? Trên người mình có cái gì bị bẩn sao?" Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, bình tĩnh mà chớp động.
+ "Không có gì, mình chỉ là nhìn thấy cổ cậu trống trơn, giống như thiếu cái gì đó." Cô ta như vô tình nói, giống như thật sự không liên quan.
+ "A, cái kia.... . ." Tay cô đột nhiên có chút mất tự nhiên mà buông ra xoa cổ chính mình, miếng ngọc mẹ đeo cho cô từ nhỏ đã mất.
+ "Mình nhớ rõ cậu vẫn mang theo một miếng ngọc bội mà, hơn nữa cậu coi như bảo bối ý, sao đột nhiên lại không đeo nưa?" Đôi mắt to của cô ta lóe sáng, ngây thơ như đứa nhỏ, nhìn không ra có gì không ổn.
+ "Miếng ngọc bội kia lần trước mình tắm có gỡ xuống, đặt ở trong phòng, hôm nay quên không mang theo." Trong lòng cô lặng lẽ nói lời xin lỗi, cô lại nói dối.
+ Nhưng là trừ cách đó, cô không còn cách nào, Hạ phu nhân nói với cô, chuyện này chỉ có thể bí mật của hai người, nếu không cô không thể lấy lại ngọc bội nữa.
+ "Miếng ngọc kia với cậu quan trọng như vậy, mình thấy từ nhỏ cậu đã rất giữ gìn nó, là đồ gia truyền nhà cậu sao?" cô ta ở bên cạnh, dè dặt hỏi.
+ "Đúng, đó là của mẹ mình để lại cho mình."' Thanh âm của cô rất nhỏ, là giọng mũi, nghe cơ hồ có chút bế tắc.
+ "Thực xin lỗi, Nhất Nhất, lại nhắc chuyện cũ thương tâm của cậu! Nhưng mình nhìn miếng ngọc đó thấy nó thực đặc biệt nha, chúng ta là chị em tốt, mình cũng muốn đanh một miếng ngọc bội như cậu, cậu cho mình xem miếng ngọc kia một chút đi, cậu nói được không?"
+ "A, vì cái gì đột nhiên nghĩ muốn xem ngọc bội?"
+ "Bởi vì có vị đại sư nói với mìnhm, ngọc là trăm năm hảo hợp gì đó, mang theo nó có thể trừ tà, mà quan trọng nhất là đại sư nói mình rất hợp mang ngọc, mang ngọc có thể mang đến vận may cho hôn nhân của mình, cậu biết đấy, mình rất chờ mong cuộc hôn nhân với Thiên Triệu." Cô ta lại giữ chặt tay cô, nhẹ lay động, "Cậu cho mình mượn nhìn một cái thôi, được không? Được không?"
+ Hàn Nhất Nhất nghe xong trong lòng giật mình, như ngồi trên đống gai, toát đầy mồ hôi, kế tiếp cô phải làm thế nào đây?
+ Cô nhìn ánh mắt chờ mong của Uông Giai Trừng, còn có sự đối đãi chân thành như chị em của cô ta, nhưng nếu cô không nói dối thì cô đã thất hứa với Hạ phu nhân, cô nuốt nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí nói.
+ "Giai Trừng, kỳ thật khối ngọc kia không phải của mẹ mình cho đâu." Hàn Nhất Nhất còn nói ra, "Hẳn là cũng là mẹ của mình để lại cho mình."
+ Uông Giai Trừng bị lời nói của cô làm cho muốn hôn mê, "Nhất Nhất, cậu muốn nói cái gì? Một hồi nói là của mẹ cậu cho, một hồi lại nói không phải."
+ Chuyện tới hiện giờ, cô cảm thấy không cần phải giấu diếm thân thế của mình với Uông Giai Trừng, chị em tốt thì phải cùng nhau chia sẻ, Giai Trừng tín nhiệm cô vậy cô cũng phải tin tưởng Giai Trừng, vì thế, cô đem toàn bộ thân thế của mình nói cho Uông Giai Trừng biết.
+ Uômg Giai Trừng mở to mắt chấn kinh, chưa hoàn hồn ngồi thụp xuống sô pha, cô phải suy nghĩ một chút mới được.
+ Tay cô ta nhẹ nhàng day thái dương, nói cho chính mình phải bình tĩnh suy nghĩ một chút.
+ "Giai Trừng, cậu làm sao vậy?" Nhìn thấy cô ta kinh ngạc quá mức, Hàn Nhất Nhất hơi hơi có chút lo lắng, ngồi xuống bên cạnh cô ta
+ "Không có việc gì, Nhất Nhất! Mình chỉ là đột nhiên bị kinh hách, mình cũng chưa từng có nghĩ tới thân thế của cậu cư nhiên ly kỳ như vậy."
+ "Nếu không phải trước khi ra đi mẹ mình nói cho mình biết, mình cũng không biết mình không phải là con đẻ của mẹ." Nghĩ đến cái chết của Hàn Phong, lòng Hàn Nhất Nhất nhịn không được mà đau đớn.
+ "Vậy ba của cậu đâu, cậu có tính đi tìm ông ấy không?" Uông Giai Trừng trộm nhìn sắc mặt của Hàn Nhất Nhất.
+ "Không tính sẽ tìm, tìm được rồi thì phải làm thế nào đây? Đối với ba của mình đến bây giờ mình chưa từng có cảm giác nào, trong ấn tượng của mình, ba là từ quá xa lạ, cho nên mình quyết định cứ như vậy thuận theo tự nhiên đi."
+ "Nhưng cậu không tò mò chút nào sao? Cậu tuyệt đối không muốn làm rõ thân thế của mình sao?" Uông Giai Trừng chưa từ bỏ ý định hỏi.
+ "Không cần lo lắng cho mình, mình không sao đâu." Trái lại côvỗ nhẹ Uông Giai Trừng, chưa từng nghĩ tới sự kinh ngạc của cô ta còn mang ẩn ý khác.
+ Trong đầu Uông Giai Trừng có một ngọn lửa thiếu đốt, nếu cô lớn mật đoán, nhất định Hàn Nhất Nhất và Hạ gia có quan hệ, ngọc bội là của lão phu nhân, chẳng lẽ là con gái lưu lạc bên ngoài của lão phu nhân? Nhưng là nghĩ lại lại thấy tuổi chênh lệc nhiều quá.
Trên đường trở về Uông Giai Trừng không ngừng lặp lại suy đoán.
+ Lời Hạ phu nhân nói, Ngải Châu Bích nghi vấn, ngọc bội của lão phu nhân, sự để ý quái lạ của Hạ lão gia, còn có lời nói của Hàn Nhất Nhất, cùng với di ngôn của Hàn Phong, hết thảy này tựa hồ không phải chỉ là trùng hợp đi!
+ Uông Giai Trừng đem hết thảy vấn đề này khắc ở trong đầu, lấy ra giấy bút đem những người này này vẽ lại, chậm rãi giả thiết.
+ Giả thiết ngọc bội là của lão phu nhân, bà đem ngọc bội truyền cho chưởng môn con dâu Hạ phu nhân, mà Hạ phu nhân đã đánh mất, Hạ lão gia thực thương tâm, cho nên vừa nghe có tin tức về ngọc bội liền biểu hiện thái độ khác thường, mà mẹ Hàn Nhất Nhất vừa vặn nhặt được khối ngọc bội này, cảm thấy ngọc bội thực đáng giá, bắt nó trở thành bảo vật gia truyền của chính mình......
+ Uông Giai Trừng vẽ mấy quyển sách, cảm thấy điều này quá đơn giản, nếu chính là như thế, Hạ phu nhân căn bản không cần biểu hiện khẩn trương như thế.
+ Cô gạch gạch xóa xóa, tiếp tục đoán......
+ Nếu đoán liều hơn một chút, giả thiết ngọc bội là của lão phu nhân, lão phu nhân đem ngọc bội truyền cho Hạ lão gia, Hạ lão gia lại đem ngọc bội đưa người mà mình yêu, giả thiết người này không phải Hạ phu nhân, mà là người đó sau khi Hạ phu nhân biết rất tức giận, tìm được cô ta, cũng cho mọt ít tiền đuổi cô ta đi, khi rời đi, người kia đã mang thai, đứa nhỏ sinh ra cô ta liền chết, vừa lúc gặp mẹ nuôi của Hàn Nhất Nhất, khi mẹ nuôi chết nói cho Hàn Nhất Nhất biết cậu ấy không phải là con đẻ của bà...
+ Như vậy, cái người kia chính là mẹ của Hàn Nhất Nhất, như vậy ba ba của Hàn Nhất Nhất chính là Hạ Trảm Bằng, như vậy cậu ấy và Hạ Thiên Triệu chính là anh em ruột?
+ Mà Hạ phu nhân khẳng định biết, cho nên mới muốn ngăn cản Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu cùng một chỗ, cho nên mới kéo cô đến làm thế thân......
+ Nghĩ đến đây, nghĩ vậy, Uông Giai Trừng có chút kinh sợ, chính là suy đoán này rất logic, giống như đây chính là sự thật, nếu hết thảy là thật, như vậy Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất cùng một chỗ chính là **.
+ Anh trai cùng cha khác mẹ yêu em gái, hơn nữa hai người có thể đã xảy ra quan hệ? Nghĩ đến hình ảnh mà cô từng nhìn thấy, lòng của cô không khỏi trầm xuống.
+ Cô gắt gao nắm chặt tờ giấy đang viết, nếu này hết thảy là thật, như vậy kế tiếp, cô nên làm cái gì bây giờ?
+.....................................................................................................................
+ Hoàng hôn buông xuống, hoa viên tràn ngập mùi hoa thơm ngát, ánh nắng chiều ngày mùa hè mê người đến thế, ánh nắng ửng đỏ chiếu rọi từng tấc da thịt của Hàn Nhất Nhất.
+ "Tiểu Bạch, mày nghe lời, đừng lên tiếng, ở chỗ này chờ tao!" Hàn Nhất Nhất đem Tiểu Bạch từ trong ngực buông ra.
+ Tiểu Bạch cái hiểu cái không nhìn thấy cô.
+ Hàn Nhất Nhất nhìn nhìn quanh quẩn, phát hiện không có một thân ảnh bào, A Thất hai phút trước mới đến xem qua cô, giờ này hẳn là đi giúp cô chuẩn bị bữa tối.
+ "Thực xin lỗi, A Thất! Chỉ mong đêm nay Hạ Thiên Triệu sẽ không xuất hiện, như vậy anh và tôi đều có thể tránh được kiếp nạn này." Cô ở trong lòng yên lặng thương tiếc.
+ Một đôi tay linh hoạt đặt lên vách tường, cô đã nhìn hai ngày, vị trí này là nơi thấp nhất trong biệt thự, mà nơi này ra bên ngoài cũng là nơi cách bảo vệ xa nhất.
+ "Uông!" Tiểu Bạch thấy cô muốn rời khỏi, nhịn không được khẽ kêu một tiếng.
+ "Hư!" Cô giơ một ngón tay lên miệng, nhỏ giọng thổi, ám chỉ Tiểu Bạch im lặng.
+ Quả nhiên, Tiểu Bạch thực nghe lời không lên tiếng nữa, chính là trước nhảy sau lùi.
+ Hàn Nhất Nhất nhìn thấy bộ dáng cố gắng củaTiểu Bạch, chung quy không thể nhẫn tâm, đành phải đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, một bàn tay dùng sức hướng lên trên tường. Tiểu Bạch thực thông minh, nhìn thấy nhanh đến đỉnh, chính mình dũng cảm nhảy đến trên tường, giảm bớt gánh nặng cho cô.
+ Cũng may Hàn Nhất Nhất nhẹ người, tay chân lại linh hoạt, tuy rằng chịu chút khổ, nhưng cũng không có bị thương lớn, khi cô vừa nhảy xuống mặt đấy, có một loại tiêu sái tự do đích, vươn tay Tiểu Bạch thực linh hoạt địa hướng trong lòng cô nhảy vào.
+ Hàn Nhất Nhất lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, trời chạng vạng chiều, cô dũng cảm bước đi bước đầu tiên.
+..................................................................................................................
+ Vẫn là cảnh đêm quen thuộc này, vẫn là hương vị quen thuộc này...... Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa trước sổ sát đất, tâm tình kích động lại bất an, chờ mong lại sợ hãi.
+ "Lãnh Nghiêm, em đến đây, anh sẽ xuất hiện sao?" Cô ở trong lòng nhẹ nhàng tự hỏi, vừa nhìn cảnh đêm của thành phố F, ngay cả những tòa nhà bình thường cô cảm thấy thực cao lớn, đứng ở nơi này nhìn lại, đều trở nên nhỏ bé.
+ "Anh vẫn bình an sao? Anh sẽ xuất hiện sao?" cô nhịn không được lại hỏi, cũng nhẹ nhàng mà phát ra âm thanh.
+ "Đương nhiên, anh nói rồi, chỉ cầnem tới, anh sẽ ngay lập tức chạy tới đây!" Anh xoa hai tay, đứng ở nơi đó, ánh đèn hắt trên người anh, cả người lộ ra nho nhã cùng quý khí.
+ Nếu có thể dùng hoàng tử để miêu tả anh, thời khắc khi mà quay đầu lại kia, anh chính là hoàng tử trong lòng Hàn Nhất Nhất.
+ "Lãnh Nghiêm!" rất nhanh cô đã chạy đến cạnh anh, anh mỉm cười giang tay ra.
+ Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy, liền ở bên cạnh cửa sổ sát đất ngưng tĩnh nhìn những ánh đèn, giống như nơi này thực hấp dẫn nó.
+ "Em biết anh sẽ không có việc gì cả, em biết anh sẽ không có việc gì cả!" Cô nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng mà nũng nịu nói.
+ "Đứa ngốc." Tay anh chạm vào tóc cô, nhẹ nhàng ngửi hương thơm người cô, "Anh nói rồi, nơi này có thể nhìn thấy cả thành phố F, anh và em cùng xem, vẫn xem, nhìn đến khi không bao giờ em muốn nhìn... nữa mới thôi!"
+ Bỗng nhiên, ngẩng đầu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trong veo như nước không chút gợn sóng sợ hãi, lúc này, khi anh nói xong những lời kia, bỗng nhiên tựa như pháo hoa nở rộ sáng chói.
+ Anh có chút si ngốc mà nhìn cô, lại có chút xúc động cùng mê luyến, tay anh nhịn không được vuốt ve mặt của cô, đem nó áp ở trong lòng bàn tay, sau đó thâm tình mà ôn nhu cúi đầu, tìm kiếm hương thơm một mảnh mê người kia.
+ Tình đến tự nhiên, Hàn Nhất Nhất hơi hơi nhắm mắt lại, mang theo một tia e lệ, mang theo một tia chờ mong.
+ Anh lưu mút vào, ôn nhu khẽ mở cánh môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt ở khoang miệng của cô trằn trọc, cuốn lấy khiến cô có chút trở tay không kịp, không biết phải hôm lại anh thế nào.
+ Cảm giác được cô e lệ cùng ngây ngô, anh càng thêm ôn nhu.
+ Anh cùng với Hạ Thiên Triệu hôn không giống nhau, Hạ Thiên Triệu chỉ biết bá đạo mà cường thế cướp lấy, chưa bao giờ bận tâm đến cô nghĩ muốn cái gì không nghĩ muốn cái gì......
+ Nghĩ đến đây, Hàn Nhất Nhất giật mình mở mắt, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt này cô lại nghĩ đến tên đàn ông chết tiệt kia.
+ Cảm giác được động tác của cô đột nhiên cứng còng, anh cũng đem cô buông ra.
+ "Có phải không thích như vậy hay không?" thanh âm của anh là săn sóc như vậy.
+ "Không phải, không phải như thế!" cô bối rối mà cẩn thận giải thích, suy nghĩ chợt lóe lên kia, anh nhịn không được muốn lại một lần nữa bắt lấy.
+ Còn chưa chờ cô lấy lại tinh thần, hai tay anh đem cô ôm vào trong lòng chính mình, lại một lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại mà thơm ngát của cô......
Ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực trong bóng đêm, bên trong cửa sổ, Tiểu Bạch đi đến gần cửa sổ sát đất, Hàn Nhất Nhất cùng Lãnh Nghiêm trùng phùng sau xa cách, bừng tỉnh sau nụ hôn nồng cháy, đã định trước là một lần bắt đầu cũng là một lần kết thúc.
+ "Lãnh Nghiêm, em.."
+ Lời của cô còn chưa nói ra, anh lại một lần nữa hôn lên, dường như chỉ rời đi một chút cũng là một loại dày vò.
+ "Đừng đi!" Anh ôm cô, hôn cô, cảm xúc mạnh mẽ khác thường.
+ "Em không đi, Lãnh Nghiêm, em không đi!" Cô quay lại ôm anh, thân thể anh dần dần ấm áp, tay anh vòng qua eo thon của cô càng ngày càng chặt.
+ Hô hấp của cô có chút khó khăn.
+ "Lãnh Nghiêm, anh ôm em chặt quá!" Anh ôm cô chặt đến mức khó thở.
+ "Anh chính là muốn ôm chặt em, muốn em không rởi khỏi anh nữa!" Hơi thở anh nóng bỏng phả ra, dọc theo cổ của cô, cằm của cô, xương quai xanh của cô, một tấc một tấc.... .
+ "Ừ..." Cô nhẹ nhàng mà rên lên tiếng, cô muốn đẩy đầu của anh ra.
+ "Đừng cự tuyệt anh! Đừng!" Anh giống như nói mê, giống như là nói cho cô nghe, càng như là nói cho một người khác nghe, tại sao cô lại có ảo giác như vậy?
+ "Lãnh Nghiêm..." Cô khẽ mà gấp gọi tên của anh, muốn kéo anh ra khỏi dục vọng khát cầu.
+ Tay ở bên hông cô không tự giác di chuyển, hô hâp bên tai phả lên trên cổ mảnh khảnh của cô, càng ngày càng nóng rực.
+ "Anh thích em!" Anh cắn vành tai của cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lời lẽ nỉ non.
+ "Vâng!"
+ Anh cùng với cô đối diện, anh nhẹ giọng mà ôn nhu gọi tên của cô:" Nhất Nhất..."
+ Đầu lưỡi của anh cùng môi của cô dây dưa một chỗ thật lâu, thân thể anh chậm rãi phát sinh thay đổi tế nhị, tay dọc theo người cô, chạm thẳng đến nơi mềm mại.
+ Thân thể của cô bỗng giật mình, lập tức tỉnh tảo rất nhiều, cô vẫn không thích bị người đụng vào.
+ "Đừng như vậy.... Lãnh Nghiêm..." Thanh âm của cô thực nhẹ."Anh muốn! Nhất Nhất!" Mắt anh lóe lên, cả người tràn ngập dục hỏa, giống như muốn nhẹ nhàng đem Hàn Nhất tiến nhập vào trong thân thể anh.
+ Nói thẳng ra như vậy, làm cho cô nhịn không được mặt đỏ tim đập, thậm chí cô bị kích thích muốn lập tức đem mình hiến dâng cho anh, chính là lý trí nói cho cô, không thể như vậy, đây là một loại bản năng.
+ "Cho em chút thời gian được không?" Cô nghĩ mình không thể là gánh nặng cho anh, cô hy vọng thoát khỏi bóng ma Hàn Chí Viễn cùng Hạ Thiên Triệu, nguyên vẹn đem mình cho anh.
+ Lãnh Nghiêm không có ép buộc nữa, anh không nghĩ dùng sức mạnh mà muốn cô.
+ Anh ôm cô, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm thành phố F, pháo hoa lúc này xoay tròn trên không, đẹp như sao băng, chợt lóe qua.
+ "Đẹp quá!" Cô nhịn không được cảm thán.
+ "Còn có đẹp hơn!".
+ Ngay sau đó, pháo hoa tiếp một tràng tới, mảng lớn kéo dài sáng ở trong trời đêm, đặc biệt xinh đẹp, làm cho thành thị này thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn, càng thêm mê người.
+ ———
+ Thật lâu sau
+ "Lãnh Nghiêm, dẫn em đi!" Cô rúc vào trong lòng ngực anh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc, cô không muốn trở về, nơi đây bất cứ lúc nào cô cũng có thể phải đối mặt với tên ma quỷ kia.
+ "Được, anh hứa với em, anh nhất định sẽ mang em đi!" Anh ôm cô, hôn nhẹ tóc của cô.
+ "Không thể là bây giờ sao?" Cô yếu ớt, thân thể hơi run rẩy, như dòng nước nhộn nhạo nhẹ ngàng ở trong lòng anh.
+ Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời như ánh trăng thản nhiên ưu sầu, trong lòng anh một trận đau thương."Nếu bây giờ anh mang em đi, chúng ta như vậy là chạy trốn, thế lực của Hạ Thiên Triệu không đơn giản như em nghĩ."
+ "Vậy anh lỡ để em bên người anh ta sao?" Nghe anh nói, lòng của cô đã bị tổn thương, một cỗ bi ai không nói lên lời.
+ Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, cầm chặt, "Tin tưởng anh! Anh sẽ dần em đi, nhưng không phải bây giờ, anh không phải sợ bỏ mạng nơi xa xăm, anh sợ em không có cảm giác an toàn."
+ Cô mỉm cười yếu ớt đem tia ưu sầu chôn thật sâu ở nội tâm, nói cho chính mình, phải tin tưởng lãnh Nghiêm
+ "Em phải về sớm một chút, nếu Hạ Thiên Triệu phát hiện em vắng mặt, A Thất sẽ bị xử phạt!" Cô hạ thấp tầm mắt không dám ngẩng lên, cô sợ chỉ khi liếc mắt một cái, nước mắt sẽ nhịn không được chảy xuống.
+ "Nhất Nhất... Nhất Nhất.." Hai tay của anh lần thứ hai nâng mặt của cô lên, ngón tay xẹt qua nước mắt đã trượt xuống "Đừng khổ sở, anh nhất định sẽ mang em đi!"
+ "Vâng, em tin! Lãnh Nghiêm, em tin tưởng anh!" Con ngươi cô ngập nước mắt, nhưng cứng cỏi sáng chói như ánh sao đêm
+ Anh hôn cô, dùng sức, thật sâu hấp thụ hương thơm trong miệng của cô, đến khi cô đẩy anh ra, anh mới ôm cô đi đến dưới lầu.
+ Anh đưa cô đến cửa biệt thự, anh thậm chí giúp cô đi vào trong biệt thự. Đến lúc anh không thấy thân ảnh cô, anh mới dần dần mà biến mất trong bóng đêm.
+ Mà lúc này đây bỏ qua, khẳng định anh sẽ phải hối hận, nhiều năm sau nhớ tới, anh vẫn đau đớn không thôi, cô tín nhiệm đem tương lai chính mình giao cho anh vậy mà anh lại chắp tay đem cô đẩy quay về bên người đàn ông cô sợ hãi kia.
+ Có cơ hội, có người bỏ lỡ, rốt cuộc không quay về được như lúc ban đầu.
+ ——
+ Hàn Nhất Nhất mang theo Tiểu Bạch lại một lần về tới biệt thự Hạ gia, mà chờ đợi cô là một màn mới.
+ Hắn xoa hai tay, trong con ngươi lãnh liệt như băng, trời đông giá rét, đâm thẳng lòng của cô, toàn thân cô lại một lần nữa đề phòng run rẩy.
+ Cô nhảy xuống, tiếp được Tiểu Bạch.
+ Xoay người, thấy hắn đứng ở bên cạnh cách đó không xa dưới ngọn đèn, mắt hắn trước sau chưa từng nháy mắt một cái, cũng không từng rời đi khỏi thân ảnh của cô nửa giây.
+ Hai người đối diện rất lâu, Hàn Nhất Nhất ngừng thở, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì cô hoàn toàn không dám nghĩ.
+ "Nói cho tôi biết, tại sao cô đi ra ngoài còn muốn trở về?" hắn giống như một con báo, đi từng bước một đến gần cô, mang theo nguy hiểm cùng xâm lược.
+ "Tôi trở về là tiếp tục chuyện tôi đáp ứng anh." Cô đứng thẳng lưng, nói cho chính mình đừng sợ.
+ "Thật sự nghe lời như vậy sao?" Ánh mắt hắn giống như hùng ưng, giống như muốn bới móc lòng của cô ra nhìn một cái, cô đến tột cùng có phải đang nói nói dối hay không.
+ Thấy cô không nói, hắn ra đòn trí mạng đánh vào lòng cô "Là tình nhân không muốn mang cô đi, cho nên cô đã trở lại!"
+ Cảm giác được ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, hơn nữa còn mang theo bão táp tiếp đến, lại nhìn bóng dáng chính mình, ánh trăng chiếu rọi đưa bóng dáng bọn họ tà tà sát nhau.
+ Cô ôm Tiểu Bạch, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, chờ cơn "Gió tanh mưa máu" sắp đến....
Bóng đêm bao la mờ mịt, ánh trăng như nước chảy sáng trong, với phong thái mạnh mẽ hắn đứng dưới ngọn đèn lờ mờ, giống như một cây đại thụ vũng chắc, có thể che chắn gió mưa, nhưng không phải ai đều có thể đi đến núp phía dưới, bởi vì đó là một gốc cây đại thụ bất cứ lúc nào đều có thể đả thương người.
+ "Hạ thiếu, chúng ta có thể cùng nói chuyện được không." Hàn Nhất Nhất cố lấy dũng khí, đem lời muốn nói nói ra.
+ "Nói vào trọng tâm!" Hắn kéo gần khoảng cách bọn họ, thở ra hơi thở mang theo hương vị xì gà cùng rượu đỏ.
+ "Tôi muốn nói chuyện về..."
+ Không đợi lời của cô nói xong, ngón tay Hạ Thiên Triệu nhẹ nhàng mà đặt ở miệng của cô "Nếu là nói người tình của cô, tôi cảm thấy hứng thú, nhưng là tôi cũng có thể tức giận bất cứ lúc nào!"
+ Cô thoáng nhìn tia lạnh lẽo lóe lên trên mặt hắn, hắn xiết chặt cằm, khiến môi của cô không nhịn được có chút run rẩy.
+ "Sự tức giận của tôi chỉ chờ cô căng thẳng!" Thanh âm hắn mềm nhẹ khác thường, mềm nhẹ làm cho cô nhịn không được muốn chạy trốn
+ Sau ót truyền đến một trận đau đớn, ngón tay hắn xuyên qua mái tóc đen của cô, khứu giác nhạy bén "Trên người cô có hương vị người đàn ông kia."
+ "A!" Hàn Nhất Nhất đau đến kêu to.
+ Năm ngón tay hắn nhẹ mà nắm chặt tóc của cô "Muốn nói chuyện với tôi, trước tiên đem người chính mình rửa sạch sẽ đi!"
+ Cô nhìn ánh lửa trong mắt hắn hiện ra, giống như hùng ưng lạnh lùng xuyên thẳng vào lòng cô.
+ "Cút!" Thái dương hắn chậm rãi nổi lên gân xanh, hắn thật muốn đem cô gái này mà thiêu đốt hoàn toàn, cư nhiên cô dám mang theo hương vị người đàn ông khác đứng ở trước mặt hắn.
+ Nhìn thấy hắn thô bạo, Hàn Nhất Nhất thực biết điều rời đi.
+ —
+ Không gian phòng tắm rất lớn, làn nước thơm mát, theo da thịt trắng noãn của cô chậm rãi chảy xuống
+ Nằm trong bồn tắm lớn, tâm tình cũng sợ sệt, cô không biết nếu cô đứng lên, đi ra ngoài đối mặt với Hạ Thiên Triệu chuyện sẽ như thế nào.
+ Sự thật không xa cô nghĩ đơn giản như vậy, thậm chí cô còn không đứng lên, cửa phòng tắm đã mở, Hạ Thiên Triệu giống như thưởng thức một bức tranh, hai tay giao nhau ở trước ngực.
+ "Làm sao anh vào được?" Cô rõ ràng đã đóng cửa rất kỹ, nhưng hắn tự nhiên dễ dàng, không cần tốn nhiều sức đứng ở trước mặt của cô.
+ "Ở trong này, không có chỗ nào có thể ngăn được tôi!" Hắn tự tin, khiến cho hắn nhìn qua càng thêm tràn ngập sức hấp dẫn nam tính.
+ "Phiền anh ra ngoài trước, tôi lập tức tốt rồi!" Sau khi nói xong, cô cắn môi hối hận, Hạ Thiên Triệu là ai, nói lời này không khác dẫn lửa thiêu thân.
+ "Sợ cái gì? Lo nghĩ tôi sẽ ăn cô?" Hắn khơi mào hứng thú, buông cánh tay, vừa đi vừa nói: "Thân thể cô có chỗ nào tôi chưa xem qua?"
+ Hàn Nhất Nhất giơ tay định lấy khăn tắm bên cạnh.
+ Hắn bước một bước lớn đi đến trước mặt của cô, tay bá đạo mà bao trùm trên tay của cô "Tôi phải kiểm tra!"
+ "Kiểm tra cái gì?" Mặt của cô không tự giác đỏ lên, đó là một loại đỏ xấu hổ
+ Trong mặt nước, đường cong thân thể cô như ẩn như hiện, bầu ngực cân đối, còn có cái eo nhỏ mềm mại kia, chân thon dài, mỗi một tấc lộ ra da thịt trắng nõn dưới bọt nước....
+ Như bản năng nguyên thủy, mới liếc mắt một cái, hạ thân hắn không tự chủ được còn có phản ứng, hắn gầm nhẹ "Đáng chết."
+ Trong không khí càng lúc càng nóng, thân thể của hắn cũng càng ngày càng nóng, tại sao lại như vậy?
+ "Tôi phải kiểm tra đàn bà của tôi có bị người khác dùng trộm hay không!" Hắn dương tay mạnh mẽ nhấc lên, thân thể Hàn Nhất Nhất như con chim nhỏ theo dòng nước hiện ra, làn da mỗi một tấc hoàn hảo không tỳ vết, cũng không có dấu ấn hay là vết sẹo nào.
+ "Tốt lắm!" Mắt hắn dường như hiểu rõ mỗi một tế bào cô "Chứng cớ gì đều không có, là hắn ta kém, hay là các người không đủ kịch liệt?"
+ Lời hắn nói giống như sét đánh giữa trời quang, hung hăng mà làm cô bị thương.
+ "Hạ Thiên Triệu, anh vô liêm sỉ, nhưng không phải đàn ông nào đều có thể vô liêm sỉ giống như anh!" Đây là sỉ nhục đối với cô, lại sỉ nhục đối với Lãnh Nghiêm
+ "Sao? Nhanh như vậy liền thương đàn ông khác, đừng quên, khế ước hai ta chưa kết thúc, trong khoảng thời gian này, cô chính là đàn bà của tôi, mà cô lại dám một mình trốn đi nhảy vào trong lòng đàn ông khác, là tôi vô liêm sỉ hay là cô đê tiện.
+ "Ầm!" Một thanh âm vang lên, thân thể Hàn Nhất Nhất một lần nữa lại bị ném vào trong bồn tắm, bọt nước bắn tung tóe dính vào trên mặt Hạ Thiên Triệu
+ Hàn Nhất Nhất như một con thỏ nhỏ bị thương, hai tay gắt gao bảo vệ trước ngực
+ Lời Hạ Thiên Triệu nói như một con dao, đau đớn đâm ở ngực của cô, cô hiện tại là ai? Hiện tại cô có thân phận gì? Là đàn bà Hạ Thiên Triệu không muốn nhìn, nhưng còn đang cầu nguyện người đàn ông mang cô đi?
+ Cô quả thật cũng đê tiện!
+ "Hàn Nhất Nhất, cô thật sự nghĩ cô tràn đầy sức hấp dẫn? Cô thật sự nghĩ cô xấu như vậy còn có thể hấp dẫn Lãnh Nghiêm?" Cô chán ghét nhìn người đàn ông này, nhìn đến hắn, cô mới biết được mình thật sự có bao nhiêu đê tiện!
+ "Đi ra ngoài!"
+ "Cô dám đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!" Hạ Thiên Triệu tức đến muốn bể đầu, người đàn bà này coi hắn là gì? Lại có thể dám bảo hắn đi ra ngoài!
+ "Tôi nói anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
+ "Đừng... Đừng" Cô mở to đôi mắt, tức giận mà nhìn hắn
+ Tay hắn bịt chặt miệng của cô "Cô vĩnh viễn cũng không hiểu được vị trí của mình, tôi không hiểu là cô bất hạnh hay là cô bi ai, cô rơi vào trong tay Hạ Thiên Triệu tôi, cô chỉ có thảm mà thôi."
+ Hắn cởi quần áo, nhảy vào trong bồn tắm
+ "Đừng vội vã đuổi tôi ra ngòai, qua đêm nay, tôi dám cam đoan cô sẽ ngoan ngoãn mà nghe tôi nói, không bao giờ nghĩ tới người đàn ông Lãnh Nghiêm kia nữa... !" tay hắn không buông ra mà mắt hắn lại tràn ngập dục vọng...
+ Mỗi một động tác của cô, ngay cả vẻ mặt bảo hắn đi ra ngoài đều làm cho hắn mãnh liệt muốn giữ lấy cô gái này
+ Cô liều mạng mà lắc đầu, hắn lại như cười như không nhìn cô
+ Tay hắn nhẹ nhàng lôi kéo, áo choàng trên người hắn, thân thể hắn và cô đối lập nhau, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gìm ai cũng rõ ràng.
+ "Ưm... Đừng đừng..." Thanh âm của cô xuyên thấu qua khe hở tay hắn, truyền ra chính là "Ừ"
+ # đã che chắn #
+ Phải thu phục người đàn bà này, hắn mỗi lần đều phải tập trung tinh lực, bày ra bộ dáng đối phó với kẻ địch
+ Không có hôn môi, không có âu yếm, chỉ có tiếng nước bị thân thể càn quấy, hắn chuẩn xác mà tàn khốc xuyên qua thân thể của cô
+ Ánh mắt Hàn Nhất Nhất như cá chết mở lớn hơn nữa, một mảng màu xám, không có ánh sáng gì
+ Cái loại bị xuyên qua khô khốc đau đớn này, vết thương trong lòng chưa kịp liền miệng lại một lần nữa bị thương tích đau nhức
+ Hắn dừng lại ở trong cơ thể của cô, cũng không vội vã muốn tiến công cô, mà là mang theo nụ cười xấu xa tà ác nhìn cô từ giãy dụa đến tuyệt vọng
Đối với thân thể đàn bà, hắn hiểu rõ thế nào hắn đều biết.
+ Hắn muốn Hàn Nhất Nhất từ thất vọng chậm rãi tiếp nhận mình, khiến cơ thể của cô có phản ứng, sau đó lại cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí khiến cô ý thức được mình so với hắn càng vô liêm sỉ hơn.
+ Nơi đó của cô chậm rãi trở nên ướt át, mà vật cường đại của hắn đã chậm rãi trở nên to lớn, thân thể phụ nữ luôn dễ dàng bán đứng suy nghĩ của họ.
+ Đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới, phụ nữ một khi bị ảnh hưởng cũng sẽ phải muốn.
+ Tay hắn đang che miệng của cô chậm rãi buông ra.
+ Cô mở miệng mà thở dốc, trong ánh mắt u ám dần dần dấy lên một loại như hận thù "Hạ Thiên Triệu, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!"
+ "Xem ra cô vẫn không trung thực như thế!" Tay hắn lần thứ hai bịt miệng của cô.
+ "Hàn Nhất Nhất, tôi cược, cô sẽ yêu tôi, theo hiểu biết cô bắt đầu quen thuộc thân thể tôi, trong quá trình ngạo mạn chậm sờ soạng thân thể cô, tôi muốn cô yêu tôi!" Tay hắn xoa nhẹ mái tóc sớm đã ẩm ướt của cô.
+ "Nằm mơ!" Hai chữ của cô phun ra rõ ràng như vậy, mặc dù cách bàn tay, Hạ Thiên Triệu cũng có thể nghe được.
+ Hạ thân hắn dùng lực mạnh một cái, hung hăng mà đi sâu vào thân thể của cô.
+ "A... Đừng..."
+ Hắn càng thêm dùng sức chuyển động thân thể của hắn, bọt nước vẩy ra bên ngoài bồn tắm lớn, mà hắn càng thêm mạnh mẽ.
+ Hàn Nhất Nhất khó thở không biết làm thế nào, thân thể của cô ở phía dưới hắn cùng hắn hài hòa phát ra âm thanh, một trận một trận cùng bọt nước hòa lẫn
+ "Có phải rất khó chịu hay không? Có phải muốn kêu hay không?" Thân thể hắn tiếp tục nằm rạp xuống, thanh âm hắn trầm thấp mà ồm ồm.
+ "Đừng... Đừng." thanh âm từ nơi đó truyền đến, không biết là giãy dụa là đau đớn hay là hưởng thụ.
+ Hắn nhẹ nhàng mà giảm tốc độ, để tiến vào thật sâu trong cơ thể của cô, lại đi vào thêm một chút, hắn thấy rõ ràng sắc mặt của cô có một chút thay đổi.
+ "Ha ha." Ở trong lòng hắn cười xấu xa.
+ Kỹ thuật thuần thục, khiến cho hắn càng dễ dàng khơi mào hưng phấn của đàn bà, hắn biết tốc độ cùng tiết tấu như thế nào có thể cho đàn bà vừa thấy đau lại vừa thấy hưởng thụ.
+ Chuyển động nhẹ nhàng, lại tiến vào thật sâu một chút một chút... để vào chỗ sâu nhất của cô.
+ Tay hắn nhẹ nhàng di chuyển, mà cô vẫn cắn chặt môi.
+ Hắn cười càng tà ác, xem ra cô rơi vào tình trạng này, nhất định cô là người đàn bà có tình cảm, đàn bà không dạy dỗ không được.
+ Không có bất luận báo trước nào, hắn thong thả mà xâm nhập, tốc độ đột nhiên trở nên rất nhanh, mỗi một lần tiến vào lại xâm nhập nơi sâu nhất của cô.
+ Nhìn đến mặt cô có chút ửng hồng, cô biết cô nhanh...
+ Hắn rất nhanh mà mạnh mẽ khiêu khích thân thể, tay trên mặt đột nhiên buông ra, thanh âm Hàn Nhất Nhất kìm lòng không được truyền đến.
+ "A... A"
+ Hô hấp nặng nề của Hạ Thiên Triệu càng trở nên dồn dập, hai tay hắn đột nhiên ôm chặt cô, lại càng đi sâu vào trong cơ thể cô.
+ "A..." Thân thể Hàn Nhất Nhất chịu không nổi sóng triều mang đến, thanh âm không thể đè nén mà phát ra
+ Hạ Thiên Triệu muốn chính là kết quả như vậy, bất ngờ đem cô nhập vào trong người hắn, làm cho cô ý thức được trong lòng mình nghĩ người đàn ông khác, lại còn có thể dưới thân người đàn ông này trằn trọc hầu hạ.
+ "Thích không?" Giọng mũi của hắn nồng đậm sát bên tai của cô, trong nháy mắt truyền khắp mỗi một góc không khí mờ ám.
+ "Không! Sao.... . Sao lại... như vậy?" Thân thể của cô thừa nhận hắn, thanh âm của cô trở nên hỗn loạn, hô hấp mất cân bằng nghiêm trọng, ngay cả nói đều nói không liền mạch.
+ "Tôi muốn cho cô thoải mái, bởi vì tôi thích nghe cô kêu..."
+ Bợt nước văng khắp nơi, hắn nặng nề mà kích thích mỗi một vị trí trên cơ thể cô.
+ "Kêu lên, tôi thích thanh âm của cô, đặc biệt thích cô kêu!" Hắn một lần lại một lần lưu loát than nhẹ bên tai của cô.
+ Hắn đem hai chân của cô để ở trước ngực cô, mỗi một lần hắn tiến vào càng thêm nhanh, càng thêm sâu....
+ "Dừng lại..." Cô phát ra âm thanh nặng trĩu.
+ "Tại sao không muốn? Cô thích, tôi có thể cảm giác được cô thích!"
+ "Không... Không... Đúng vậy..." Thanh âm của cô đứt quãng cùng hô hấp giao hòa, còn có thân thể nóng bỏng bán đứng suy nghĩ của cô.
+ Cô cắn răng, không muốn chấp nhận, rõ ràng cô chán ghét người đàn ông này, căm ghét người đàn ông này, tại sao thân thể của cô lại biến thành như vậy?
+ Nước mắt của cô không nhịn được chảy ra
+ Hắn ôm lấy thân thể của cô, từ trong nước đi tới, đem cô áp trên vách đá, không có sức nước, hắn càng thêm thoải mái ra vào...
+ Tận đến lúc cơn song striều dội đến hắn, hắn mới chậm rãi đem toàn bộ cơ thể hòa nhập vào cô....
+ —-
+ Thân thể của cô một lần lại một lần bị dày vò, dần dần mệt mỏi, hắn rút ra, cô mệt đến ngất ở trên sô pha, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, từ từ cô nặng trĩu mà ngủ thiếp đi.
+ Khi Hạ Thiên Triệu tắm đi ra, lại phát hiện hô hấp của cô đã đều đều.
+ Hắn gần sát cô, có chút si mê mà nhìn cô.
+ "Hàn Nhất Nhất, bộ dạng cô thật xấu!" Hắn cúi đầu nói nhỏ, nhưng khóe miệng cũng không ý thức cười rộ lên, độ cong như trăng rằm thật là khiến người ta si mê.
+ "Hàn Nhất Nhất... Hàn Nhất Nhất..." Hắn gọi tên của cô, kìm lòng không được, tay vỗ về chơi đùa vài sợi tóc trên trán cô, cô hơi hơi mở ra đôi môi như một đóa hồng mê người.
+ hắn nhịn không được đem môi mình áp lên môi cô, bất động thật lâu, cứ như vậy cảm nhận được mềm mại của cô, độ ấm của cô.
+ "Tôi nhất định là điên rồi!" Lần thứ hai tỉnh táo lại thì hắn không ý thức được lẩm bẩm một câu, nhìn thấy thân thể cô kín đáo có thể ngủ, lại đem chính mình cuộn chặt thành 1 đống.
+ Hắn ôm thân thể nhỏ gầy lên nhưng ôm ở trong lòng chính mình, cô mềm mại mà dán trên người hắn, mùi hương của cơ thể quen thuộc đâm vào thần kinh hắn, một đợt kích thích nóng bỏng lại tràn đầy qua thân thể hắn, hắn quả thực không thể tin được chính mình lại dễ dàng bị kích thích như thế
+ hắn chỉ có thể cố nén phần kích thích này, ôm cô đi vào trong phòng, nhẹ nhàng mà đem cô đặt trên giường.
+ Áo choàng trên người cô tuột ra, một khắc tuột ra kia, thân thể cô đầy đặn mà mê người kích thích thị giác hắn.
+ Hắn ép buộc chính mình rời tầm mắt đi, lại nhịn không được mở to hai mắt, tay hắn không chịu đièu khiển của đại não, nhẹ nhàng mà chạm vào nơi mềm mại của cô...
+ Nơi phấn hồng của cô thật mê người, đầu lưỡi không nhịn được nhẹ nhàng đảo qua, vừa hôn thì không thể cứu vãn
+ Trong lúc ngủ mơ, cô khó nhịn mà rên lên.
+ "Ưm... Đừng lộn xộn, , , !" Cô khẽ mở môi anh đào, thanh âm trong lúc ngủ mơ mang một chút nũng nịu.
+ "Đáng chết!" Lúc đầu hắn định dừng động tác kế tiếp, lại bị thanh âm của cô kích thích khó mà nhịn nổi.
+ Hắn không hề do dự, thân thể lại một lần nữa tiến gần vào cô, hắn nóng bỏng, cô lạnh lùng, dần dần mà hòa hợp làm một.
+ Phản ứng của cô trong lúc ngủ mơ là phản ứng tụ nhiên, làm cho hắn nhịn không được lại muốn cô lần nữa.
+ "Người đàn bà này, tôi thích phản ứng khi ngủ mơ của cô!"
+ Hắn nhìn khuôn mặt cô, cười tà mị, ngay cả vết sẹo kia trong mắt hắn cũng trở nên đặc biệt đáng yêu
← Ch. 078 | Ch. 080 → |