Vay nóng Tima

Truyện:Tổng Tài Bá Đạo - Chương 061

Tổng Tài Bá Đạo
Trọn bộ 124 chương
Chương 061
Chúng ta đi nghỉ đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Shopee


Từ chỗ Uông Giai Trừng, Hạ phu nhân biết mẹ Hàn Nhất Nhất là người hầu nhà bọn họ. Không biết chữ nhưng bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng trên mặt của bà cũng không có lúm đồng tiền cùng nốt ruồi.

Từ đó bà cũng biết Hàn Nhất Nhất không có cha. Cha dượng cô là người thích cờ bạc, thua thì uống rượu, uống hết rượu là bắt đầu lấy mẹ con Hàn Phong trút giận.

"Hàn Nhất Nhất cô cùng Hàn Chân thật sự một chút quan hệ đều không có sao? Nếu không có tại sao bộ dạng cô giống cô ta như thế. Ngay cả hai đặc trưng lớn đều giống nhau như vậy?" Hạ phu nhân trên đường về nhà vẫn không thể bình tĩnh. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt Hàn Nhất Nhất là nhớ đến khuôn mặt Hàn Chân. Bà liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ bất an.

"Lão Trương sắp xếp một chút, ta cùng ông chủ đi Bỉ một chuyến." Bà nhẹ giọng ôn hòa mà nói.

"Phu nhân. Xin hỏi bà muốn đi lúc nào?" Lão Trương hỏi

"Ngày kia." Bà trả lời ngắn gọn

"Vâng, phu nhân."

Xe bắt đầu trên đường trở về biệt thự Hạ gia.

Hạ Trảm Bằng mặc áo ngủ nằm ở giường, còn có Hạ phu nhân cũng mặc áo ngủ

"Hôm nay bà đến xem cô gái kia không?" Hạ Trảm Bằng mở miệng hỏi.

"Thấy được."

"Vậy thế nào?"

"Bộ dạng cô ta rất xấu. Trên mặt có một vết sẹo dài. Thế nhưng Thiên Triệu đối với cô ta giống như có chút hứng thú, không rõ đứa con nghĩ như thế nào. Nhưng giữ cô gái như vậy ở bên người dù sao cảm thấy có chút bất an." Bà xoa bóp thái dương một chút, có hơi đau đầu mà nói

"Nếu là như thế này. Vậy cho chút tiền khiến cô ta đi càng xa càng tốt." Hạ Trảm Bằng bất ngờ trả lời.

"Việc này thì giao cho tôi tới giải quyết. Ông đừng bận tâm, mới đây một chuyện của ba bang hội đã rất phiền cho ông." Hạ phu nhân ôn nhu mà khuyên giải."Trảm Bằng, ông đã rời khỏi xã hội đen. Về sau cũng đừng quan tâm chuyện ba bang hội nữa. Ông đồng ý theo tôi đi Bỉ xem chị cả, nhưng đến bây giờ ông cũng không theo tôi đi"

Hạ Trảm Bằng thấy Hạ phu nhân có chút ưu oán. Trong lòng có một tia dao động."Ừ. Tôi đáp ứng bà!"

"Chúng ta đây ngày kia đi được không?" Bà nhân cơ hội hỏi. Trên mặt tràn đầy vui vẻ.

"Có phải quá nhanh hay không? Chuyện tình cô gái kia còn không có xử lý tốt đã đi sao?" Hạ Trảm Bằng có chút bất định hỏi han.

"Yên tâm đi, có tôi ra tay. Ngày mai có thể đối phó. Hiện tại tôi thầm nghĩ thoải mái mà cùng ông chơi một ngày. Chúng ta đã rất nhiều, rất nhiều năm không có đi ra ngoài, không nên cự tuyệt tôi được không?" Trong mắt bà lộ ra ôn nhu cùng tình yêu nồng đậm.

"Được!" Hạ Trảm Bằng nhìn vợ chờ mong không đành lòng cự tuyệt nữa. Vì thế rất dễ chịu mà nhận lời.

"Trảm Bằng. Cảm ơn ông!" Nói xong bà tựa đầu chôn ở trước ngực ông khẽ nhẹ tay chạm vào thân thể ông.

Bà chậm rãi thế, nhưng nghe được tiếng thở dốc của Hạ Trảm Bằng. Bà rõ ràng biết loại thở dốc này ý nghĩa sao. Vợ chồng nhiều năm như vậy đối với bản thân ông, bà vẫn là biết rõ.

Lúc này đây, ý nghĩa du lịch không phải quá nông cạn, không chỉ có thể kích thích đến Ngải Châu Bích mà đối với Hàn Nhất Nhất bà có biện pháp rất tốt đi đối phó. Nghĩ đến đây trong lòng của bà cũng không khỏi một trận vui vẻ, thân thể cũng cao hứng theo.

iệt thự của Hạ Thiên Triệu.

Hàn Nhất Nhất rất tỉ mỉ mà lau chùi sàn nhà, mặc dù cái sàn nhà này bản thân nó vẫn không nhiễm một hạt bụi nhưng theo thói quen cứ đến đúng giờ cô lại đem công việc này ra làm một lần.

Cô ở đây, cô không muốn thiếu nợ hắn bất luận cái gì, mặc kệ bọn họ có coi trọng công việc mà cô đã làm hay không.

"Hàn tiểu thư đã đến giờ dùng bữa trưa." Một người bảo vệ mặc Âu phục màu đen đi đến gần, mang theo mùi hương của cơm đặt lên bàn trà.

"Anh để đó đi, hiện tại tôi không có muốn ăn." Hà Nhất Nhất khẽ mỉm cười đáp lại, thanh âm thản nhiên như nước.

"Hạ tiên sinh có lệnh, đúng giờ Hàn tiểu thư phải ăn cơm, xin cô đừng làm khó chúng tôi." Người bảo vệ mặc đồ đen thành thực trả lời.

Thân thể Hàn Nhất Nhất trong nháy mắt đã cứng đờ lại, cái tên Hạ Thiên Triệu rốt cục đang có âm mưu gì, mang cô về đây, giam cầm như tù nhân, hiện tại việc gì của cô cũng muốn quản, có phải hắn quá quá đáng rồi hay không?

Người bảo vệ mặc đồ đen thấy cô không có trả lời vẫn như trước không nản: "Hàn tiểu thư, mời dùng, đừng làm khó tôi, xin hãy dùng cơm."

Hàn Nhất Nhất không ăn cơm, người bảo vệ mặc đồ đen cũng đứng ở tại chỗ bất động.

Giằng co một hồi Hàn Nhất Nhất ngồi xuống bàn trà, mở đồ ăn ra, hương vị thức ăn lan tỏa bốn phía.

"Được, tôi ăn." Cô hờ hững đáp lại.

Hàn Nhất Nhất ăn một vài miếng, phát hiện người bảo vệ vẫn là không động, lòng có chút khó chịu: "Anh có thể đi rồi." Cô thật sự không quen khi ăn mà có người gắt gao nhìn mình, như thế làm cho cô càng thêm mất tự nhiên.

"Cô ăn xong tôi nhất định lui ra." Bảo vệ không vội vàng trả lời.

"Đây cũng là mệnh lệnh của Hạ tiên sinh sao?" cô lạnh lùng hỏi lại.

"Không phải thế nhưng Hạ tiên sinh có nói qua, mỗi bữa phải đợi khi cô ăn xong mới có thể đi." Bảo vệ rất thành thực mà trả lời, hắn không có phải đi, ý là cứ đứng một bên mà chờ.

Hàn Nhất Nhất không có nói nữa, tiếp tục cúi đầu ăn những thứ mà cô cũng không biết nó là cái gì, đến khi một miếng cũng không còn mới buông đũa.

Bảo vệ rất chủ động mà thu thập cặp lồng.

"Không cần, để tự tôi là được." Hàn Nhất Nhất không suy nghĩ gì vội nói.

"Đây là bổn phận của tôi." Nói xong hắn trực tiếp đem mọi thứ cầm đi ra ngoài không hề quay đầu lại.

————————

Hàn Nhất Nhất có chút buồn bực mà ngồi ở trên sô pha, đến tột cùng Hạ Thiên Triệu lại đang có chủ ý gì? Một hồi coi cô là nữ hầu, một hồi lại làm như chủ nhân không chừng sau này hắn nổi hứng lại biến cô thành cái dạng gì không biết.

Hàn Nhất Nhất đang suy nghĩ kế tiếp cô phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Uông Giai Từng giao cho cô, đồng thời cũng phải hoàn thành thật tốt những việc mà Hạ Thiên Triệu giao cho.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngả người xuống sô pha, mắt không thể chịu được nữa dần dần nhắm lại


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-124)