Cô cũng có lúc phải khóc sao? - P2
← Ch.056 | Ch.058 → |
"Không muốn... Không muốn... Đừng..." Hàn Nhất Nhất lắc đầu vô lực mà cầu xin.
Hạ Thiên Triệu chỉ là thân thể cứng đờ. Chẳng lẽ hắn như vậy thì kinh khủng sao? Bao nhiêu đàn bà xin để hắn chạm vào họ. Mà cô gái chết tiệt này cư nhiên như thế chán ghét hắn chạm vào cô.
Hắn không tin thành phố này còn có đàn bà sẽ không nghĩ muốn hắn.
"Cô giả bộ sao!" Hắn chỉ lạnh lùng mà phun mấy chữ này
Đàn bà đều là như vậy. Miệng nói không muốn không chừng bên dưới sớm đã nước tràn thành lụt, muốn lạt mềm buộc chặt hắn sao.
Hàn Nhất Nhất từ ánh mắt hắn hiểu được cầu xin tha thứ sẽ chỉ làm hắn càng thêm sỉ nhục cô.
Nhưng mà giờ phút này ngoại trừ xin hắn còn có thể có biện pháp ngăn cản nào?
Tay Hạ Thiên Triệu đi tới bên hông của cô. Tay đột nhiên lại dừng."Hàn Nhất Nhất, tôi nhắc nhở cô lại lần nữa. Nếu lần sau cô dám mặc quần bò nữa, tôi liền chặt hai chân của cô!"
Cô nhìn thấy trong ánh mắt hắn thâm thúy kia phẫn nộ cũng vội vã.
Đàn ông đều là như thế này, chạm vào phụ nữ, luôn nghĩ đến đều là thân thể.
Cô cắn răng lầm lì, phải giãy dụa nữa."Nhưng tại sao phải như vậy?"
"Mẹ... Mẹ nói phụ nữ thật đẹp là một loại lỗi lầm, chỉ cần biến dạng sẽ không có người lại đến quấy rối. chính là tại sao vẫn là như vậy? Mẹ.. mẹ nói cho con biết tại sao?" Ở trong lòng cô đau đớn cực độ mà vùng vẫy.
"Xoẹt." Một tiếng động vang lên. Hạ Thiên Triệu cuối cùng giật lại khóa kéo của cô.
"Mẹ thực xin lỗi!" Cô nhẹ giọng mà nói. Sau đó nhắm hai mắt lại.
Cô hối hận. Cô nên nghe mẹ nói:" Không nên nghĩ trả thù." Nếu cô không trả thù, cô sẽ không đụng tới Hạ Thiên Triệu, lại sẽ càng không có chuyện xảy ra như vậy. Mà tất cả này đều là cô tự rước.
Giờ khắc này nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Hạ Thiên Triệu thật vất vả cởi quần bò của cô, trong lòng vô cùng không thoải mái. Cô gái này luôn không đem lời hắn nói đặt ở trong đầu. Ngay cả người của hắn cũng dám không để ở trong mắt.
Chân của cô trắng mịn, thân hình đẹp. Tay hắn nâng chân của cô lên đang chuẩn bị đi tháo phòng vệ cuối cùng của cô, Đột nhiên thấy căn phòng tất cả trở nên im lặng như vậy.
Hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện cô gái Hàn Nhất Nhất này cư nhiên không có gì phản ứng nhắm mắt lại.
Cơ thể hắn nhào vào trên người cô gắt gao mà dán cô.
Để sát vào vừa nhìn lại phát hiện trên mặt Hàn Nhất Nhất lại lộ hai giọt nước mắt. Hắn lập tức lạnh lùng phân nửa.
"Cô là người chết sao?" Tay hắn giữ chặt mái tóc dài của cô lớn tiếng mà chất vấn
Hàn Nhất Nhất làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói. Cho dù là chết, cho dù là cô vì sao muốn đi lấy lòng người đàn ông này. Hắn có điểm nào đáng giá nhất, cô đi lấy lòng đây?
"Chết tiệt... !" Hắn khống chế không được lại mắng một câu thô tục nhưng bằng lòng. Hắn cũng có suy nghĩ nhất thời
Hắn có thể ngay tại chỗ cô làm cho cô mãi mãi đều nhớ rõ giờ khắc này cả đời đều lạc trên hắn ấn. Nhưng mà hiện tại hắn nhìn nước mắt cô. Hiện tại hắn tuy rằng phẫn nộ phải muốn giết chết cô. Nhưng hắn đã có một tia lo lắng.
Cô bình tĩnh như thế, không quan tâm như vậy. Có lẽ hắn mạnh mẽ tiến vào sẽ như ý nhưng là mới có thể bức tử cô. Cô gái chết tiệt này đối với mạng đã không có quyến luyến rồi. Nếu hắn lại một kích động có lẽ thực sự sẽ...
Nghĩ đến ấy, chậm rãi chậm rãi hắn từ trên cơ thể cô đứng lên, phẫn nộ mà đi tới một bên, cái gì cũng chưa nói.
Hàn Nhất Nhất không thể cho phép, cầm một bộ quần áo bỏ chạy vào toilet, dùng sức mà nôn mửa. Hắn đụng vào tựa như độc dược làm cho cô sợ hãi, cũng làm cho cô ghê tởm.
Hạ Thiên Triệu nhìn đến cảnh này. Thái dương nổi gân xanh.
Hàn Nhất Nhất cư nhiên dám coi rẻ hắn như thế. Hắn như vậy thì buồn nôn sao? Hắn chạm vào cô một chút cư nhiên còn muốn đi nôn mửa. Đây là phát sinh ở trên người hắn mọt truyện cười lớn nhất.
"Hàn Nhất Nhất cô chờ Hạ Thiên Triệu tôi nhất định sẽ làm cô đến để xin tôi chạm vào cô!" Hắn vô cùng căm phẫn.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |