← Ch.050 | Ch.052 → |
Hàn Nhất Nhất lùi vào góc sofa cuộn chặt lạy. Ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cầu thang, nơi mà cô có thể biết được tình huống trên lầu trước tiên.
Hạ Thiên Triệu rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt của cô. Ngay tức khắc đứng lên chắn không cho hắn muốn bước ròi đi.
"Tránh ra!" Hắn bực mình mà nói. Cô gái càng lúc càng làm càn.
Cô dang hai tay không tỏ ra yếu thế trước mặt hắn."Anh có hay không?" Câu nói kế tiếp của Hàn Nhất Nhất có chút khó hiểu.
"Có cái gì không?" Hắn không kiên nhẫn chậm rãi lùi về sau. Đột nhiên muốn đùa giỡn cô gái này một chút.
"Còn hỏi vậy sao? Anh chỉ cần có thể nói có hay không!" Cô lạnh lùng mà theo dõi hắn chẳng sợ một đêm không ngủ mắt đã xưng lên.
"Cô nói có hay không?" Hắn cân nhắc mà đáp lại.
"Anh đừng chơi xấu tôi như vậy. Tôi đang hỏi anh." Cô lạnh lùng tiếp tục nói.
"Cô nam quả nữ. Cô nghĩ có thì có, cô nghĩ không có sẽ không có!"
"Hạ Thiên Triệu!" Thanh âm của cô lên cao một chút. Trong mắt tràn ngập tức giận.
"Hàn Nhất Nhất tôi nói cho cô biết ở đây tốt nhất lời nói của cô phải biết phân cao thấp tôi là chủ của cô, nếu cô còn dám hung giữ với tôi mà nói, tôi sẽ cho cô biết hậu quả đấy.
Tay hắn dùng sức mà xiết chặt tay cô. Thậm chí có thể nghe được tiếng xương răng rắc.
"Anh khốn nạn. Anh cùng một loại với lũ súc sinh, không dưng bắt nạt kẻ yếu!" Cô chịu đựng đau đớn. Một chữ lại một chữ đáp trả.
Hạ Thiên Triệu rõ ràng bị lời của cô chọc tức. Cư nhiên có người dám đứng trước mặt hắn mắng hắn súc sinh.
Không nói hai lời hắn đem cô đẩy ngã ở trên sofa, dùng sức mà kéo áo khoác của cô xuống.
"Thả tôi ra!"
"Hiện tại tôi làm súc sinh một lần cho cô xem!" Hắn cắn răng đỏ mặt.
"Xoẹt." Lại một bên quần áo bị xé rách.
Hàn Nhất Nhất cảm thấy mùi nguy hiểm. Hai tay dùng sức mà đẩy, đánh lại nhưng không có tác dụng gì. Tay cô sờ khắp nơi hy vọng có thể tìm được đồ vật gì. Ánh mắt của cô liếc tới con dao gọt hoa quả trên bàn trà. Mà thân thể của cô chỉ cần di chuyển một chút, tay có thể với đến.
Tay hắn không có do dự gì mà xé quần của cô."Chết tiệt, tôi ghét nhất đàn bà mặc quần bò!" Hắn vô cùng không nhẫn nại mà nói.
Hắn cố sức cởi quần của cô. Thời điểm Hàn Nhất Nhất nắm được sơ hở. Một phen cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà.
Cô nắm chặt con dao không rảnh bận tâm thân thể lõa lồ. Trợn to hai mắt mà nhìn hắn.
Hạ Thiên Triệu còn chưa kịp cởi quần của cô, cảm giác khác thường liền ngẩng đầu nhìn cô. Trong con ngươi lạnh lùng toát ra sợ hãi. Cư nhiên có một tia không đành long, chính là rất nhanh lại không thấy hiện lên nữa
"Thế nào? Không dám đâm?" Hắn trầm tĩnh mà nói.
Hàn Nhất Nhất nhìn hắn, không nói lời nào. Chính là cầm dao hướng về hắn. Chỉ cần hắn còn dám gần cô một chút. Cô tất sẽ đem dao nhỏ đâm hướng vào trong. Về phần hậu quả cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
Hô hấp dồn dập làm cho ngực cô có chút dồn dập. Tỏa ra hương thơm. Hạ Thiên Triệu nhìn thấy một màn trước mắt này, mặt không khỏi căng thẳng.
"Đáng chết!" Hắn cúi đầu chửi thề một câu.
Thời gian giằng co qua lại.
Cuối cùng Hạ Thiên Triệu sử sang lại quần áo cho tốt rồi cũng không quay đầu mà đi ra cửa lớn.
Mà chỗ rẽ cầu thang trên tầng, một đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm mỗi một chuyện vừa mới xảy ra xong.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |