Người quái dị
← Ch.011 | Ch.013 → |
Trong căn phòng âm u lạnh lẽo sạu một trận giằng xé thảm khốc, sau lại khôi phục y nguyên vẻ âm lãnh. Hàn Chí Viễn sau khi thỏa mãn thú tính bèn đá cửa bước đi, "Xúi quẩy!" Thân thể Hàn Phong chảy ra một vũng máu nhỏ, thân thể của nàng kịch liêt run rẩy, mắt trợn lớn. Hàn Nhất Nhất nhỏ bé dùng sức mà hướng phía về phía mẹ nó bò tới. Trong mắt nó toát ra lo lắng cùng sợ hãi. "Mẹ! Mẹ!" Nó nhỏ giọng la lên, đem quần áo bị ném ở một bên đắp lên cơ thể lõa lồ của mẹ, vết máu trên thân thể mẹ khiến nó sợ hãi. "Mẹ, mẹ đừng dọa Nhất Nhất, mẹ đừng làm con sợ." Mẹ bị chảy máu làm sao bây giờ? Bàn tay nhỏ bé của nó dính đầy máu. Sau đó nó sợ tới mức mất hồn thiếu chút nữa ngất xỉu. Nó nhào tới trên người mẹ mà càn rỡ khóc lớn lên: "Oa, oa" Hàn Phong vô lực đem Nhất Nhất ôm ở trước ngực, nước mắt từ hốc mắt trào ra. Sau một hồi, Hàn Phong mặc xong quần áo đem Nhất Nhất cẩn thận ôm vào lòng, kiểm tra vết thương trên mặt Hàn Nhất Nhất, may mắn, không sâu lắm chỉ cần rửa sạch là được, vết thương của trẻ con rất dễ liền da. Nhìn vết thương kia Hàn Phong có chút do dự. "Mẹ, có phải Nhất Nhất là người rất đáng ghét hay không? Đại tiểu thư chán ghét con, ngay cả cha cũng chán ghét con." Nhất Nhất nhỏ giọng mà mân miệng nói. "Nhất Nhất, đại tiểu thư chán ghét bộ dạng xinh đẹp của con, mẹ cũng chán ghét bộ dạng xinh đẹp của con." Thời điểm nói lời này, Hàn Phong lạnh lùng đến mức dọa người. Hàn Nhất Nhất có chút khó hiểu mở to hai mắt trong veo ngập nước, thanh thuần tựa như một đóa hoa mẫu đơn, khiến người ta vô cùng yêu thương. ——— Ngày hôm sau khi Hàn Nhất Nhất đang làm việc nhà trong Uông gia, khi gặp mấy đứa trẻ khác, bộ dạng của nó khiến bọn chúng sợ hãi la lên: "Người quái dị, người quái dị." Từ nay về sau mọi người trong Uông gia đều đã biết Hàn Nhất Nhất là một kẻ xấu xí. Là đầy tớ xấu nhất trong Uông gia. Uông Giai Vi ngay cả khi ngủ cũng không thể khép miệng lại vì kinh ngạc. Khi Uông Khánh Vũ nhìn thấy dung nhan của Hàn Nhất Nhất thì con mắt trừng lớn đến bất khả tư nghị, không thể tưởng tượng nổi một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy cư nhiên lại bị hủy. Rốt cuộc từ nay về sau không thèm liếc nhìn cô một cái. Nhưng Hàn Nhất Nhất nghĩ mẹ quả nhiên đúng. Một đứa bé có bộ dạng xấu, không có ai thích sẽ không bị thương tổn. Cả Uông gia người nguyện ý nói chuyện cùng nó ngoài mẹ cũng chỉ có Uông Giai Trừng, tuy rằng khuôn mặt của nó rất khó coi, nhưng Uông Giai Trừng vẫn luôn cổ vũ nó phải cố gắng lên. Sau khi Hàn Nhất Nhất biến dạng không ai để ý nó. Nhưng lại càng nhiều kẻ khiêu khích cùng trêu chọc nó, cô chỉ là yên lặng âm thầm chịu đựng làm tốt việc của chính mình. Hàn Chí Viễn lại như trước đánh bạc thua tiền, chơi đàn bà bên ngoài, hơn sẽ trở lại lấy Hàn Phong và Hàn Nhất Nhất trút giận. Nhưng mà ở thời điểm nhìn thấy mặt Hàn Nhất Nhất, hắn lộ ra nụ cười dữ tợn giả tạo cũng trào phúng: "Con gái bảo bối của Hàn Phong cô, rốt cuộc về sau không thể dâm đãng được nữa, khuôn mặt này cũng không có thằng đàn ông nào thèm nữa. Hàn Phong không phải chưa từng nghĩ muốn chạy trốn, chính là ở Canada cuộc sống quá xa lại, ngay cả ngôn ngữ nàng cũng không biết, nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát cho nên lựa chọn nhịn hắn ta, lựa chọn liều mạng đưa Hàn Nhất Nhất đi học, nàng không muốn mệnh Hàn Nhất Nhất cũng giống nàng, nó phải có cuộc sống tốt hơn, theo đuổi tương lai của nó. Ở trường học Hàn Nhất Nhất dều yên lặng chịu đựng tất cả mọi lời trêu chọc châm biếm, dần dần mọi người cũng thấy quen với một người quái dị như nó không để ý đến nữa, bởi vậy nó càng có nhiều thời gian và cơ hộ để học tập. Thời gian cứ như vậy trôi đi, thấm thoát Hàn Nhất Nhất đã 17 tuổi.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |