← Ch.108 | Ch.110 → |
Uông Giai Vi đã mất đứa nhỏ, nhưng Hạ thiên Cơ cũng không về nhà an ủi, Uông Giai Vi tức nghẹn trong lòng tức giận không có ai để phát tiết, còn chưa chờ cô ta phát tiết, tin Hạ Thiên Cơ bị tổ chức hắc bang quốc tế vây bắt truyền đến Hạ gia.
"Lão gia, người nhất định phải cứu Thiên Cơ, nhất định!" Ngải Châu Bích khóc đỏ cả mắt, nghe tin con trai bị tổ chức hắc bang quốc tế vây bắt, lòng bà ta như treo ở giữa không trung.
"Đây là do chính nó gây ra, thời điểm ba bang hội giải tán, ta đã cảnh cáo nó, đừng chạm vào hắc bang, nhưng nó ngang ngược, càng thêm làm càn, tự nhiên lại giấu tất cả người trong Hạ gia đi giúp hắc bang rửa tiền, giờ thì hay rồi, ngay cả sản nghiệp của Hạ gia cũng bị ảnh hưởng." sắc mặt Hạ Trảm Bằng vô cùng khó coi.
"Đều là lỗi của tôi, là tôi không ngăn cản nó, lão gia, ông muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi đi, Thiên Cơ là con ruột của ông, ông nhất định phải cứu nó, bọn hắc bang quốc tế gì đó nhất định rất hung ác, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Thiên Cơ của chúng ta liền mất mạng rồi, lão gia!" Ngải Châu Bích dù sao cũng là một người mẹ, thiên vị con mình là điều có thể lý giải.
"Bà đừng ầm ỹ nữa, yên lặng cho tôi, tôi sẽ phái người đi cứu nó." Hạ Trảm Bằng sau khi nói xong ho khan một trận, trong lòng dù lãnh huyết vô tình, ông cũng không thể không để ý đến tính mạng đứa con này.
"Lão gia ông cần nghỉ ngơi, chuyện này để tôi sắp xếp đi!" Hạ phu nhân nhẹ nhàng mà vỗ lưng Hạ lão gia nói, Hạ Trảm Bằng gần đây thân thể càng ngày càng kém, bà ta không muốn ông ấy lại lo lắng tới chuyện này, ngoài ra, bà ta cũng có suy nghĩ của chính mình.
"Vì sao lại là bà?" hai mắt Ngải Châu Bích đột nhiên trợn lớn, hoài nghi nhìn bà ta.
"Được, bà cứ an bài cho tốt, để người bên này cùng người Thiên Triệu hợp lại, để tránh cho Thiên Triệu không đủ người." Hạ Trảm Bằng thực yên tâm giao cho Hạ phu nhân, nhiều năm như vậy, ông đã tạo thành thói quen, dù sao cũng là cùng vào sinh ra tử.
Ngải Châu Bích còn chưa bớt đau xót lấy lại tinh thần, lại đã bị Hạ phu nhân kích thích, bà không thể tin được, lão gia như thế nào lại giao quyền lực cho bà ta, ông ta không lo lắng sao? Vạn nhất Hạ phu nhân ra tay dùng thủ đoạn hại chết Thiên Cơ của bà thì sao.
Nhưng giờ phút này, bà đã không còn quyền được nói nữa.
..................................................
Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch tản bộ ở góc hoa viên, chuyện của Uông Giai Vi khiến cô áy náy, nhưng nghĩ đến việc này có liên quan đến Uông Giai Trừng lại làm cho cô thực tâm đau đớn.
Cô im lặng bước đi, trong hoa viên không một bóng người có vẻ im lìm mà trống trải, nhưng ngay tại chỗ rẽ, cô nghe được thanh âm của Hạ phu nhân, phản ứng theo bản năng, cô tránh ở một bên, nín thở.
"Đúng, đây chính là mệnh lệnh của Hạ lão gia, các ngươi hết thảy phải nghe theo, nhất định phải đem Thiên Cơ thiếu gia cứu ra!" Hạ phu nhân nói trong điện thoại.
Không tới một hồi, điện thoại Hạ phu nhân liền reo, bà ta liếc mắt bốn phía, phát hiện không có người, liền bắt điện thoại.
"A Nguyên!" Hạ phu nhân bình tĩnh mà kêu tên này.
Hàn Nhất Nhất nghe thấy cái tên này, toàn thân cứng đờ, cô vẫn nhớ rõ cái tên này, đó là tên của sát thủ mà A Thất trước khi chết đã nói, bốn năm trước, người muốn cô chết chính là Hạ phu nhân.
"Nghe cho rõ nhiệm vụ ta phân phó, chỉ cho phép thành công không được thất bại." Hạ phu nhân thanh âm rất thấp nhưng ngữ khí lại rất nặng nề, Hàn Nhất Nhất cứng ngắc ở một bên, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Ngươi cùng Hạ gia bên này điều người tới, liên hợp với A Lực, ta muốn hai người các ngươi làm cho Hạ Thiên Cơ không thể sống mà trở lại thành phố F!" Hạ phu nhân tiếp tục nói.
Tay Hàn Nhất Nhất run lên, thiếu chút nữa đem buông rơi Tiểu Bạch, cũng may phản ứng nhanh, Tiểu Bạch cũng như hiểu được ý của chủ nhân, một chút thanh âm cũng không phát ra.
"Việc này phải làm cho sạch sẽ, đừng giống như bốn năm trước!" Hạ phu nhân nói xong liền cúp điện thoại, lại liếc mắt xung quanh một cái, xác định không có ai, vội vàng rời đi.
Cho đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của bà ta, Hàn Nhất Nhất mới thở ra một hơi, lời nói của Hạ phu nhân vừa rồi, khiến cho những hoài nghi của cô được giải đáp, nhưng lại càng nhiều hoài nghi nảy sinh, vì cái gì Hạ phu nhân phải giết cô?
Chuyện của Hạ Thiên Cơ, khiến cho tâm cô trở nên lạnh lẽo, thật không ngờ bà ta tự nhiên lại có cơ hội, lợi dụng hắc bang quốc tế lần này xử lí Hạ Thiên Cơ, thần không biết quỷ không hay, cho dù hắn đã chết, thì cũng là chuyện ngoài ý muốn, không ai nghĩ đến là do người của Hạ gia làm, hơn nữa lại do những người đến cứu hắn làm.
Nghĩ vậy, Hàn Nhất Nhất tâm trí rối bời, cô nghĩ nên hay không nên nói chuyện này cho Hạ Trảm Bằng và Hạ Thiên Triệu, nhưng liệu bọn họ có tin lời cô nói hay không?
Hạ phu nhân vẫn như bình thường, nhìn không ra có dấu hiệu gì bất ổn.
Cơ hội tốt như vậy, nếu bà ta không nắm lấy thì rất không phải với chính mình, bà ta làm hết thảy những việc này, không chỉ vì chính mình, mà cũng vì Hạ Thiên Triệu vì Hạ gia, nếu Hạ Thiên Cơ có thể trực tiếp chết đi, thì tổn hại gây ra cho Hạ gia là nhỏ nhất, sản nghiệp của Hạ gia cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đối với Hạ phu nhân mà nói, cũng là trăm lợi mà không có một hại, Hạ Thiên Cơ chết, Ngải Châu Bích cũng đừng mơ tưởng lên mặt với bà ta, càng đừng nghĩ về sau dựa vào Hạ Chính Dương, kết quả của toàn bộ chuyện này, đều phải làm cho Hạ Thiên Cơ chết.
Ngải Châu Bích chưa từng bất lực như thế này, bà tuy là đang ở Hạ gia, nhưng bà không giống như Hạ phu nhân, bà chưa từng can thiệp vào chuyện của bang hội, cũng không tìm được người tin cậy để thu xếp.
Nhưng, Ngải Châu Bích tuyệt đối tin tưởng Hạ phu nhân sẽ không dùng hết toàn lực đi cứu con bà, thậm chí bà ta còn tìm cách để mà hại con bà, bà ta không thể làm cho Hạ Trảm Bằng tin tưởng suy đoán này, lòng bà tựa như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, cũng không tìm ra được cách nào tốt hơn.
"Mẹ! Chuyện của Thiên Cơ thế nào?" Uông Giai Trừng đi đến, hỏi Ngải Châu Bích.
Tuy không có tình yêu đối với Hạ Thiên Cơ, nhưng thời gian bốn năm không thể không có chút tình cảm nào, huống chi mấy năm nay, Hạ Thiên Cơ đối với cô ta vẫn rất tốt, chỉ là cô ta chưa bao giờ đáp lại.
"Có thể thế nào? Có thể thế nào? Ta làm sao biết được, vì sao các người ai cũng không thể giúp con ta?" Ngải Châu Bích trong lòng hoảng loạn.
"Mẹ, người đừng lo lắng, Hạ phu nhân không phải nói sẽ cứu Thiên Cơ đó sao? Còn có ba và đại ca, bọn họ sẽ không thấy Thiên Cơ chết mà không cứu." Uông Giai Trừng khuyên giải.
"Cô thì biết cái gì, cô cho rằng bà ta đơn giản sao? Cô cho rằng bà ta sẽ thực sự đi cứu sao?"
"Đây là lời bà ta nói trước mặt ba mà, bà ta hẳn là không to gan như vậy, hơn nữa người của Hạ gia đã xuất phát rồi." Giờ phút này, Uông Giai Trừng vẫn ngây thơ tin tưởng Hạ phu nhân sẽ cứu chồng mình.
Ngải Châu Bích nhìn Uông Giai Trừng, tuy rằng phiền chán nhưng là bà có thể khẳng định một điều, người đàn bà này ít nhất sẽ không hại chết con trai mình, bà ta quyết định cùng cô ta liên thủ một lần.
"Giai Trừng, mẹ tìm con bàn bạc chút chuyện." Ngải Châu Bích thương lượng với cô ta.
"Chuyện gì? Chỉ cần con có thể làm nhất định sẽ giúp mẹ." Uông Giai Trừng nhẹ mỉm cười.
Ngải Châu Bích do dự một hồi, đem sự tình mình đoán về Hàn Nhất Nhất mạnh dạn nói cho Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng nghe xong, bình tĩnh một cách lạ lùng, "Mẹ, khối ngọc bội kia còn ở chỗ mẹ sao?"
"Ừ" Ngải Châu Bích nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Uông Giai Trừng, bà ta đột nhiên cảm thấy tin tưởng người đàn bà này.
"Tốt lắm, chúng ta mang khối ngọc này đến chỗ Tần Mạch Li, nếu cô ta là Hàn Nhất Nhất, phản ứng của cô ta sẽ nói cho chúng ta biết."
"Nhưng nếu cô ta thật sự là Hàn Nhất Nhất, nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ che giấu phản ứng của mình."
"Cô ta chỉ được nhìn thấy ngọc bội, không được nhìn thấy chúng ta." Uông Giai trừng rất tin tưởng nói.
Nếu Tần Mạch Li thật sự là Hàn Nhất Nhất thật, thì tiếp theo cô phải làm thế nào để đối mặt?
"Chỉ cần xác định cô ta là Hàn Nhất Nhất, như vậy ta có thể báo cho lão gia, vạch trần chuyện này." Ngải Châu Bích trong mắt lóe lên hưng phấn, đột nhiên bà ta lớn tiếng kêu lên: "Nếu Tần Mạch Li là Hàn Nhất Nhất, vậy thì cô ta chính là con gái riêng của lão gia, Hạ Thiên triệu chẳng phải là cùng em cùng cha khác mẹ kết hôn sao, chuyện này không phải là loạn luân sao? Trời ơi, đó là một chuyện tai tiếng đến mức nào!"
"Chẳng trách lúc trước Hạ phu nhân kịch liệt phản đối Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất, ngay cả tiếp xúc cũng phản đối." Uông Giai Trừng lúc ấy tưởng rằng Hạ phu nhân e ngại cô ta xấu, hóa ra trong chuyện này còn có bí mật.
Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất là loạn luân, vậy thì bọn họ nhất định vĩnh viễn không được ở cùng nhau, vậy thì phải chăng cô ta sẽ có cơ hội? Uông Giai Trừng trong lòng mừng thầm.
Hàn Nhất Nhất từ hoa viên trở về, đang chuẩn bị về phòng của mình, lại ở trên cầu thang thấy một miếng ngọc bội, vốn thật sự là của chính mình, buông Tiểu Bạch xuống, lập tức nhặt lên, gắt gao mà nắm trong tay.
Trong mắt của cô lóe lên một tia sáng.
Uông Giai Trừng đột nhiên từ phía sau mà kêu lên một tiếng: "Hàn Nhất Nhất!"
Giờ phút này, Hàn Nhất Nhất nghe được có người gọi tên mình, không có chút phòng bị mà quay đầu lại, chỉ thấy Uông Giai Trừng mỉm cười nhìn cô.
"Giai Trừng!"
"Nhất Nhất.... Nhất Nhất..." Uông Giai Trừng như một cô bé vui vẻ chạy đến, ôm cô vào trong lòng ngực.
Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy chuyện xảy ra hết sức bất ngờ, cô đẩy Giai Trừng ra nói: "Tôi là chị dâu của cô, không phải Hàn Nhất Nhất."
Uông Giai Trừng lại mang theo một tia uất hận, "Nhất Nhất, cậu vì sao muốn gạt mình? Vì sao phải gạt mình? Chúng ta là chị em tốt, cậu không lừa được mình đâu."
"Sao cô lại nói như vậy?" Hàn Nhất Nhất không biết Uông Giai Trừng như thế nào lại nhận ra thân phận mình.
"Mình vẫn nhớ khối ngọc trên tay cậu, cậu cũng có khối ngọc giống y thế này, lần đó Chính Dương ngã xuống hồ, là cậu cứu nó, nó nói cho mình tình hình hôm đó, từng chi tiết đều nói cho mình biết, nó nói cậu nắm khối ngọc này mà gọi mẹ." Uông Giai Trừng nhắc lại lời nói của con trai.
"Việc này... việc này suy diễn quá rồi..." Hàn Nhất Nhất còn muốn giấu diếm, dù sao nhiệm vụ của cô cũng chưa hoàn thành, cô không ngờ Uông Giai Trừng vào lúc này lại công bố thân phận thật của mình.
Uông Giai Trừng đối mặt với sự phủ nhận của Hàn Nhất Nhất, có chút đau đầu, nhưng cô ta nhất quyết không buông tha.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |