Vay nóng Homecredit

Truyện:Tổng Tài Bá Đạo - Chương 107

Tổng Tài Bá Đạo
Trọn bộ 124 chương
Chương 107
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Shopee


Edit:Không Ai Cả

Beta:Bendobinhyen + Pingki

"Hạ ThiênTriệu!" Hàn Nhất Nhất cực kỳ phẫn nộ, cô thực hối hận không thể hung hăng mà cắn cho hắn một phát.

Nhưng hắn đưa tay ra kéo mạnh một cái, thân thể của cô lập tức ngã xuống giường, Hạ Thiên Triệu xoay người liền đem cô đặt ở dưới thân.

"Anh vô lại, tránh ra!" Hàn Nhất Nhất tức giận mà đẩy thân thể hắn ra.

Hạ Thiên Triệu một phen ngăn chặn miệng cô lại, dùng sức mút vào hương vị của cô, khiến cô một câucũng không thể nói ra.

Trong phòng, một mảnh kích tình chậm rãi qua đi, mang đến một màn "thể dục vận động" đầu tiên của buổi sáng.

Trong bữa sáng, lần đầu tiên, Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất cùng nhau xuất hiện, một màn này, khiến mọi người trên bàn ăn đều có chút chấn động.

"Ba, mẹ, buổi sáng tốt lành!" Hàn Nhất Nhất mỉm cười, Hạ Thiên Triệu rất tự nhiên thay Hàn Nhất Nhất kéo ghế dựa ra, hành động chu đáo này, trong mắt Hạ phu nhân lại là một trận đau đớn.

Con trai bà từ khi nào thì trở nên quan tâm người khác như thế? Cho dù là đối với bà là mẹ, đối với bất kỳ người vợ nào trước kia, cũng không như thế này.

"A Li, gần đây sức khỏe có tốt không?" Hạ Trảm Bằng không che giấu được ý cười trong mắt, nhìn con trai cùng Hàn Nhất Nhất cùng đi xuống, trong lòng còn vui vẻ hơn là sinh được quý tử.

"Cám ơn ba quan tâm, con đã tốt hơn rất nhiều." Vừa nói hết, cô thế nhưng có chút ngượng ngùng, bởi vì cô đối diện với ánh mắt của Hạ Thiên Triệu, ý cười trong mắt hắn không chút tốt lành gì, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cùng hắn triền miên một chỗ.

"Đáng chết, đáng chết! Đây là sao vậy, đừng nghĩ nữa!" Hàn Nhất Nhất cắn răng, âm thầm mắng chính mình, thế nhưng mặt lại dần đỏ lên.

Hạ Thiên Triệu đem một ly sữa đưa tới trước mặt cô, "Về sau buổi sáng nên uống ít cà phê thôi."

Bộ dáng của hắn lạnh như băng, giống như không có biểu cảm, nhưng trong lời nói và động tác lại lộra sự quan tâm.

Hàn Nhất Nhất không dám nhìn bất cứ người nào, cầm ly sữa một mạch uống, ăn bánh mì.

"Anh cả đối với chị dâu tốt a! Em nhìn cũng cảm thấy hâm mộ thật!" Uông Giai Vi vừa nói vừa mang theo ánh mắt hâm mộ, nhưng đáy mắt lại liếc sang Uông Giai Trừng.

Khi Hạ Thiên Triệuvừa mới đem sữa đặt ở trước mặt Hàn Nhất Nhất, cô ta nhìn thấy Uông Giai Trừngcó chút cứng ngắc, mà thái độ của Uông Giai Trừng với Hạ Thiên Cơ mấy ngày hômnay cô ta vẫn để mắt đến, xem ra cô em gái này của cô ta đối với đại thiếu gianhà họ Hạ dường như còn rất vương vấn, khi cô ta phát hiện ra bí mật này trong lòng càng thêm đắc ý, cô ta lại nắm thêm được một nhược điểm nữa của Uông Giai Trừng."Đương nhiên, vợ chồng tình cảm tốt là quan trọng nhất a! Thiên Cơ đối với con cũng tốt lắm." Ngải Châu Bích ở một bên phụ họa, mấy ngày nay, bà ta một mực chú ý đến Hàn Nhất Nhất, tựa hồ như muốn tìm cho ra vết sẹo trênmặt của cô.

Thế nhưng điều làm cho bà ta thất vọng chính là, ngoài sắc mặt hơi nhợt nhạt cùng vài vết nổi ban ra, tìm không thấy bất kỳ cái sẹo nào, một vết sẹo dài như vậy sao có thểche đậy chứ?

Ngải Châu Bích luôn tỏ ra vô tình mà cố ý nhìn Hàn Nhất Nhất.

"A Li, tớiđây, ăn một quả trứng gà đi, buổi sáng nhất định phải bổ sung một quả trứnggà!" Ngải Châu Bích nhiệt tình mà kêu tên Hàn Nhất Nhất, còn tự mình đemtrứng gà đặt ở trước mặt cô.

Hàn Nhất Nhất cườivới bà ta, hai lúm đồng tiền hiện lên trên mặt.

Ngải Châu Bích tựahồ cảm thấy có chút quen thuộc, thật chậm rãi, chậm rãi... Một số kí ức mơ hồ chậm rãi trở về, bà ta chậm rãi ngồi lại chỗ của mình, mắt vẫn nhìn Hàn Nhất Nhất, khẽ gật đầu.

"Cuối cùng ta đã nhớ ra rồi, hai người bọn họ giống nhau ở điểm nào, hóa ra là lúm đồng tiền, đúng... chính là lúm đồng tiền..." Ngải Châu Bích nghĩ thầm trong lòng.

Trên bàn ăn, bầu không khí yên tĩnh, dường như lại là dấu hiệu của một trận sóng gió khác.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất cùng đi làm, hắn còn tự mình lái xe đưa cô tới công ty. Thấy một màn như vậy, Hạ Trảm Bằng vui mừng mà mỉm cười, còn Hạ phunhân lại cảm thấy như có gai đâm vào mắt bà.

"Sáng sớm tỉnh dậy, không ngờ có thể nhìn thấy một màn anh cả yêu chiều chị dâu như vậy, xem ra đàn bà không nhất thiết phải có diện mạo xinh đẹp mới được yêu thương, chị dâu đây chính là một ví dụ tốt." Uông Giai Vi nhìn thấy bóng dáng hai người kia rời đi, làm ra vẻ hâm mộ nói, sau đó đem chuyển ánh mắt đến Uông Giai Trừng.

"Giai Trừng, em nói có phải đúng không?" Trước mặt người lớn, bọn họ vĩnh viễn đều là diễncảnh chị em tốt.

"Vâng, đươngnhiên. Con người chị dâu rất thiện lương, chắc chắn sẽ hạnh phúc, người thiện lương cuối cùng nhất định sẽ được chồng yêu thương." Uông Giai Trừng nóimang theo hàm ý, ám chỉ cô ta không có lòng tốt nhất định sẽ gặp báo ứng.

Uông Giai Vi uốngmột ngụm trà, không nhanh không chậm mà nói: "Đương nhiên, người có chồng yêu thương cuối cùng đều sẽ hạnh phúc."

Uông Giai Trừngchỉ cười, không phản ứng lại, cô cũng không muốn cùng cô ta diễn tiếp như vậy, giờ phút này, cảm xúc của cô hỗn loạn, Hạ Thiên Triệu đối với Hàn Nhất Nhất thựcquan tâm, vượt qua cả sự tưởng tượng của cô, cô cần chút thời gian để điều chỉnhlại cảm xúc mình.

Nhìn thấy cô tadường như muốn lảng tránh, Uông Giai Vi càng xác định trong lòng Uông Giai Trừng có tâm tư, đối với Hạ Thiên Triệu, nói không chừng là tình cũ khó quên.

"Nếu là nhưvậy, Uông Giai Trừng, mày chết chắc rồi!"

Cô ta ăn cháo, lại cười đến mức vẻ mặt rạng rỡ, toàn bộ thâm hiểm đều che giấu trong nụ cười này.

Ngải Châu Bích nhìn thấy Hạ phu nhân nhàn nhã ở hoa viên thưởng trà, ung dung tự tại một mình, bà ta nhịn không được bước đến chào hỏi, quan trọng hơn là, bà ta quyết định thăm dò Hạ phu nhân.

"Chị cả, đang uống trà à, tâm tình thật không tồi." Nói xong, bà ta tự ngồi xuống, cũng không chờ Hạ phu nhân mời.

Hạ phu nhân nhìnbà ta một cái, không đáp lời bà ta.

"Xem ra emđoán sai rồi, chị đây là đang có tâm sự nên mới uống trà một mình." Bà tanói ý thăm dò.

"Tôi muốnyên lặng một chút, bà đi đi!" Giờ phút này, Hạ phu nhân cũng không muốncùng bà ta tranh cãi về "trà đạo", bà đối với Ngải Châu Bích vốn đãkhông có thiện cảm, giờ đây lại càng chán ghét.

"Chị cả tâmtình không tốt, em sao có thể đành lòng mà bỏ đi." Ngải Châu Bích cười ngọtngào, liếc mắt nhìn Hạ phu nhân một cái, chuyển đề tài nói: "Chị cả khôngcảm thấy kỳ quái sao?"

"Bà muốn nóigì thì nói đi, không cần phải tỏ ra úp úp mở mở với tôi." Hạ phu nhân nóithẳng.

"Tôi thấy ThiênTriệu, dường như quá tốt đối với Tần Mạch Li, chị nói bộ dạng cô ta xấu như vậy, Thiên Triệu sao lại yêu cô ta được nhỉ." Bà ta chậm rãi đi vào chủ đề.

"A Li thiệnlương đức độ, Thiên Triệu nhà chúng ta yêu chính là tài đức của con bé, phụ nữxinh đẹp là loại tầm thường, phụ nữ không xinh đẹp có thể bước vào nhà giàu đómới là không tầm thường".

"Cũng thậtlà kỳ quái, bốn năm trước, Thiên Triệu cũng từng thích một người phụ nữ xấu xí, sau đó lại còn yêu cô ta" ánh mắt Ngải Châu Bích vẫn nhìn chăm chú vào Hạphu nhân, hy vọng có thể nhìn ra chút gì từ bà ta, "Có điều hai người phụnữ xấu xí này, lại có một chỗ giống nhau."

"Phải không?Vậy bà nói xem, bọn họ giống nhau ở chỗ nào?" Bà ta nhìn Ngải Châu Bích, ánh mắt trước sau vẫn bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác biệt.

"Chị đã từngnhìn kỹ con dâu của chị chưa?"

"Tôi khôngcó việc gì thì nhìn con bé để làm gì?"

"Đúng vậy, tôi đã nhìn kỹ cô ta, kỳ thật cô ta và Hàn Nhất Nhất rất giống nhau, đặc biệtlà khi bọn họ mỉm cười, hai cái lúm đồng tiền hiện lên ở chỗ này." Nóixong, Ngải Châu Bích chỉ vào khóe miệng mình.

"Người cólúm đồng tiền thì nhiều lắm, giống thì có sao." Hạ phu nhân có chút khinhthường quay đi.

"Người cólúm đồng tiền thì rất nhiều, ngay cả Hạ Vũ cũng có, nhưng chị không cảm thấy côta và Hàn Nhất Nhất có nhiều điểm giống nhau sao? Tỷ như thanh âm cùng ngữ điệunói chuyện." Ngải Châu Bích căn bản là không rõ Hàn Nhất Nhất lắm, bà tachính là đoán liều, bà ta khẳng định Hạ phu nhân so với bà ta hiểu Hàn Nhất Nhấthơn.

Quả nhiên, sắc mặtHạ phu nhân có chút biến đổi, vẻ mặt bà như đang nghĩ đến cái gì đó.

Lời nhắc nhở của Ngải Châu Bích thật ra làm cho bà nhớ đến một việc, bà từng có chút hoài nghi chuyện này, đó chính là Tần Phái.

Bốn năm trước, bà điều tra được trong hôn lễ của Hạ Thiên Triệu ngày đó, người đi xe Mercedes cónăm người, mà bà đã loại bỏ bốn người, bởi vì bọn họ thật sự là tuổi quá lớn hoặc quá xấu hoặc là không biết Hàn Nhất Nhất, mà Tần Phái thì lại là ngoại lệ.

Ông ta biết Hàn Nhất Nhất, hơn nữa ông ta còn là một bác sĩ, năm đó các bệnh viện lớn đều đã điềutra, không có chuyện Hàn Nhất Nhất nằm viện, một phụ nữ bị trọng thương, khôngđến bệnh viện hẳn là đã chết. Nhưng khi Hạ phu nhân tìm thấy Tần Phái, bà khôngthấy Hàn Nhất Nhất, mà lại thấy Tần Mạch Li, người gọi là bà con xa của ông ta.

"Thật sự trùng hợp như vậy sao? Nếu không phải trùng hợp như vậy thì thế nào?" Hạ phu nhân nhớ tới lần đầu tiên khi bà nhìn thấy Tần Mạch Li, ánh mắt cô ta tựanhư tồn tại một thứ gì đó mà bà không biết rõ được, bà cứ cho rằng đó là sự sợ hãi khi lần đầu gặp người xa lạ, nếu Tần Mạch Li là Hàn Nhất Nhất, thì đó khôngphải là sợ, mà là hận.

Đối với Tần Phái mà nói, nếu muốn cho Hàn Nhất Nhất thay đổi khuôn mặt, thì không phải là chuyệnkhông có khả năng, năm đó, Tần Phái đã từng làm chuyện như vậy, bà như thế nào lại quên được việc này chứ.

Nghĩ đến đây, tay cầm chén của bà thoáng run lên, nước trà sánh cả ra ngoài.

"Chị cả, chị đang nghĩ đến cái gì phải không?" Ngải Châu Bích tuy rằng không biết Hạ phu nhân nghĩ gì, nhưng từ biểu tình của Hạ phu nhân bà ta có thể hiểu được ít nhiều, Hạ phu nhân nhất định là đang nghĩ những chuyện liên quan đến Hàn Nhất Nhất.

"Không có, tôi chỉ là cảm thấy Tần Mạch Li thực không dễ dàng, Thiên Triệu hiện tại đối với con bé rất tốt, xem như là phúc của nó rồi." sắc mặt Hạ phu nhân khôi phục lạivẻ bình tĩnh.

"Đúng là kẻ xảo quyệt! Còn giả bộ ư!" Ngải Châu Bích trong lòng oán hận mắng thầm, mỗi lần nhìn thấy vẻ đoan trang cao quý của Hạ phu nhân, bà ta lại muốn lột đi cái mặtnạ này.

Hạ phu nhân đứng dậy, Ngải Châu Bích đã không đi thì bà ta đi!

Mà biết được chuyện này, Hạ phu nhân càng thêm lo lắng muốn nhanh chóng xác thực suy nghĩ của chính mình, nếu thực sự chuyện này là thật, như vậy hậu quả... bà ta không dám nghĩ tiếp, bước chân tựa hồ như gấp gáp hơn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-124)