Vay nóng Tinvay

Truyện:Tổng Tài Bá Đạo - Chương 071

Tổng Tài Bá Đạo
Trọn bộ 124 chương
Chương 071
Chuyện xấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Shopee


tin tức trên bất kỳ tờ báo nào đó, vừa mở ra xuất hiện ngay khuôn mặt mang theo vết sẹo của Hàn Nhất Nhất.

Mà người đàn ông hôn môi của cô lại là ông trùm mới nổi trong giới bất động sản ở thành phố F mang quốc tịch Canada - gốc Hoa - Lãnh Nghiêm. Hiện nay là người đàn ông độc thân hoàng kim đứng đầu thành phố F.

Tiêu đề mở đầu tương đối thu hút: 'ông chủ độc thân hoàng kim, không thương người đẹp thích xấu xí'

Hạ Thiên Triệu cầm quyển tạp chí ném mạnh lên trên bàn, tay nắm thành đấm hung hăng đập lên.

"Shit!" Phẫn nộ không dứt, hắn cầm áo khoác rời đi, một đêm chưa nhắm mắt, sáng sớm vừa liếc mắt cư nhiên đã nhìn thấy thứ bắt mắt như vậy.

———-

"Tiểu Bạch, mày nói xem anh ấy không phải là thích tao chứ?" Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch, hạnh phúc nho nhỏ nói chuyện với nó.

Tiểu Bạch ở trong lòng của cô run lên, âm thanh gì cũng không phát ra.

"Tiểu Bạch, mày nói tao có thể thích một người đàn ông không? Thật sự sẽ giống như mẹ nói, nếu anh ấy không chê bộ dạng tao xấu, anh ấy chính là thật lòng yêu tao, là như thế này sao?"

"Tiểu Bạch, tao giống như có phần tự mình đa tình, Lãnh Nghiêm từ đầu đến cuối đều không nói qua thích tao, hình như chỉ có tao một lòng tình nguyện coi là như vậy."

Hàn Nhất Nhất nói nói, tâm tình đột nhiên có chút chán nản.

"Tiểu Bạch, mày nói anh ấy thích cô gái như tao sao? Vừa xấu lại không có vị đàn bà...."

Lời của cô hoàn toàn im bặt, bởi vì dư quang khóe mắt Hàn Nhất Nhất nhìn thấy một đôi giày da được lau sáng bóng lên, ánh mắt của cô hướng thẳng từ đôi giày da lên trên xem, nguy hiểm mãnh liệt không ngừng di chuyển trong con ngươi của hắn.

"Hạ thiếu..." Thanh âm của cô nhỏ đến mức chỉ có cô mới có thể nghe được, tay ôm Tiểu Bạch bất giác mà hơi run rẩy.

Hạ Thiên Triệu một câu cũng không nói, chỉ dùng một đôi mắt khó đoán nhìn cô, vẫn không nhúc nhích, nhận thấy cô đang hoảng sợ.

"Hạ thiếu, anh làm sao vậy?" Hàn Nhất Nhất hơi chột dạ, cô không biết lời cô vừa mới nói, Hạ thiếu có phải đều nghe được hay không, tâm sự con gái bị người khác nghe lén, đúng là chuyện đáng xấu hổ thiên cổ.

Hạ Thiên Triệu mang theo phẫn nộ, tóm tay cô, đem cô ném trên mặt đất.

"Nói, ngày hôm qua cô đi đâu?"

"Một quán trà." Cô không có chút tức giận nói.

"Người đàn ông kia hẹn cô có phải không?" Thanh âm của hắn tuy thấp nhưng mỗi một chữ lại giống như rống lên.

"Anh đang nói gì, người đàn ông nào, hẹn không hẹn cái gì?" Hàn Nhất Nhất hỏi lại, Lãnh Nghiêm căn bản không hẹn cô, chỉ là trùng hợp gặp được mà thôi.

"Cô còn giả vờ, có phải giả vờ rất đắc ý hay không, không nghĩ tới loại đàn bà như cô, bộ dạng xấu như thế, lại có thể quyến rũ đàn ông, thực chất bên trong cô có phải trời sinh là loại tiện nhân hay không?" Hạ Thiên Triệu không thể khống chế chính mình.

"Hạ Thiên Triệu, anh câm miệng lại!" Hàn Nhất Nhất cũng tức giận, tại sao vì cô xấu thì nhất định phải chịu sự ghét bỏ của mọi người.

"Lại dám quát tôi câm miệng, tôi nghĩ cô chán sống rồi!" Hạ Thiên Triệu vung tay hai cái, hắn không đánh đàn bà, chỉ là cô gái này lại nhiều lần làm cho hắn không thể khống chế chính mình.

Trên mặt Hàn Nhất Nhất nhanh chóng hiện lên hai vết bàn tay, trên mặt lập tức sưng đỏ.

Hạ Thiên Triệu thấy một màn như vậy, trong lòng lại tuôn ra một hồi hối hận, muốn đi lên vuốt, rồi lại khó khăn nuốt xuống miệng cơn giận dữ này.

"Hàn Nhất Nhất, cô không nên ép tôi!"

Hàn Nhất Nhất lạnh lùng mà cười khổ nói "Hạ thiếu, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi sao dám ép anh chứ?"

"Thằng đó là ai?" Hắn bức cô, cô có thể ngửi được mùi đàn ông trên người hắn, loại mùi này làm cho cô trong nháy mắt muốn ngất đi.

"Anh không có quyền quản tôi." Hàn Nhất Nhất từ chối trả lời, đó là thuộc về không gian cá nhân của cô, cô cũng không hy vọng có người quấy rầy không gian nhỏ của cô.

"Không có quyền phải không?" Hắn cười lạnh "Người đâu!"

Một tiếng ra lệnh, A Thất từ bên ngoài đi vào, cung kính mà nói: "Hạ thiếu."

"Mang Tiểu Bạch kéo ra ngoài giết, chia cho anh em thích ăn thịt chó." Hắn biết rõ, giờ phút này Tiểu Bạch hoàn toàn có thể uy hiếp đến cô.

"Không, không thể!" Quả nhiên, Hàn Nhất Nhất lớn tiếng nói.

"Cho cô một cơ hội nữa." Hắn nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như nước của cô.

"Anh ấy là bạn của tôi, ở Canada, anh ấy đã từng cứu tôi một mạng." Cô nhớ lại mà nói.

Hắn ghét nhìn thấy bộ dạng cô nhớ lại, cánh tay hắn đặt ở sau lưng cô xiết chặt nhưng hắn nhịn không được lại muốn hỏi tiếp "Còn có gì?"

"Anh ấy đối xử với tôi như bạn bè, lần trước gặp lại khi đi bệnh viện khám lại."

"Cô thích nó?" Tay hắn lại một lần nữa dùng sức xiết chặt.

Hàn Nhất Nhất Nhất không nói ra tiếng.

"Nói, có phải hay không?" Hạ Thiên Triệu gắt gỏng hỏi.

"Đúng, tôi thích anh ý." Cô kiêu ngạo mà trả lời, cô không sợ chế giễu.

"Ha ha ha ha... Ha ha..." Hạ Thiên Triệu buông tay ra, đột nhiên lớn tiếng cười nói "Hàn Nhất Nhất à Hàn Nhất Nhất, cô có biết hay không, cô biết gì về người đàn ông tên Lãnh Nghiêm kia, con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn ẩm thực tầm cỡ quốc tế, danh môn quyền quý, cô cho là một cậu chủ nhà hào môn như vậy lại thèm để mắt đến loại đàn bà ngay cả chó mèo cũng ghét bỏ như cô sao?"

"Gâu... gâu..." Tiểu Bạch ở một bên lớn tiếng mà sủa, dường như nhìn ra chủ nhân của nó bị đả kích.

"A Thất, mang Tiểu Bạch ra ngoài, chỉ cần nó dám sủa bậy, giết!" Hắn lộ ra một màn hung ác.

Mặc dù Hàn Nhất Nhất biết người đàn ông như vậy sẽ không có gia cảnh bình thường, nhưng cô cũng không nghĩ tới Lãnh Nghiêm lại ưu tú như thế, mà bản thân, Lãnh Nghiêm cũng chỉ là giấ mộng của cô, một giấc mơ chỉ dám đặt ở trong lòng, là Hạ Thiên Triệu từng bước một bức cô đem giấc mơ đổi thành không có khả năng có thật.

"Sao? Nhụt chí? Thua trận?" Hắn cười nhạo.

"Vậy thì sao, tôi thích anh ấy, tôi cũng không cần anh ấy biết, anh ấy ở trong lòng tôi là được." Cô ngang ngược mà cố chấp trả lời.

"Đúng không, cô đã thích hắn ta như vậy, cô mơ mộng không thực tế như vậy, tôi đây thực sự nói cho cô biết, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến mùi vị người đàn ông nào khác." Hắn bị lời nói của Hàn Nhất Nhất làm tổn thương đến tự tôn.

Hắn nghĩ hắn đường đường là đại thiếu gia Hạ gia, còn hơn Lãnh Nghiêm, bối cảnh nhà của hắn càng cường ngạnh, ở thành phố F, ai cũng không dám động đến một sợi tóc của hắn, nhưng cô gái này lại tuyệt đối không đem hắn để vào mắt.

"Anh muốn làm gì?" Hàn Nhất Nhất sợ hãi lui về phía sau.

"Cô nói đi? Đàn ông còn có thể làm gì với đàn bà." Hắn tà ác mà cười.

"Anh không thể như vậy!"

"Những lời này tôi nghe nhiều lắm rồi, tôi cũng nhịn đủ rồi, cô là người của tôi, muốn tôi thả cô, chỉ có thể tôi chơi chán, đến lúc đó, cô có thể lại đi hỏi Lãnh thiếu gia của cô, xem anh ta có bằng lòng chấp nhận loại đàn bà mà Hạ Thiên Triệu tôi đã chơi chán hay không."

"Anh thật vô sỉ."

"Nghe bốn chữ vậy, tôi thấy thật cao hứng!"

Nói xong, hắn một thân mạnh mẽ quay lại, vững vàng đem thân thể của cô đặt ở dưới thân mình...

Hàn Nhất Nhất dùng sức mà giãy dụa thân thể, chỉ cần có một chút khe hở, cô không từ bỏ cơ hội có thể né ra.

"Hàn Nhất Nhất, lúc này đây, cô chắc chắn không có cơ hội!" Hạ Thiên Triệu lộ ra nụ cười đắc ý.

"Hạ Thiên Triệu, tôi nhất định sẽ hận anh cả đời." Hàn Nhất Nhất nghiến răng nói

"Tôi không phải là Lãnh Nghiêm, tình nguyện bị loại người quái dị như cô hận cả đời cũng không nguyện ý bị cô thích cả đời." Tay hắn linh hoạt tiến vào trong quần áo của cô.

Một bàn tay của cô vừa mới giơ lên đã bị Hạ Thiên Triệu ấn xuống, hắn mạnh mẽ mà đè xuống, cô không có sức lực phản kháng.

"Mặc dù bộ dạng cô rất xấu, mặc dù cô xấu không xứng đáng xách giày cho tôi, nhưng tôi có chút thực vừa lòng, đó chính là dáng người của cô không tệ, cảm xúc không tồi." Hắn dán bên tai của cô, "Ngay cả làn da cũng không tồi."

Nói xong, miệng của hắn còn không quên cắn vành tai của cô.

"Anh... biến thái!" Hàn Nhất Nhất muốn nâng chân lên, nhưng vừa mới hoạt động một chút, chân Hạ Thiên Triệu liền áp lên, một chút không gian động đậy cũng không cho cô."Không nên thử phản kháng, càng phản kháng tôi càng hưng phấn, mà cô, càng phản kháng càng thống khổ!" Hắn vô sỉ mà đả kích Hàn Nhất Nhất.

"Hạ Thiên Triệu, chỉ cần anh không chạm vào tôi, bảo tôi làm cái gì, tôi đều có thể, xin anh, được không?" Hàn Nhất Nhất chỉ có thể ủy khuất mà cầu xin hắn.

"Hàn Nhất Nhất, cô càng không cho tôi chạm, tôi càng phải chạm, hơn nữa tôi sẽ cho cô biết, cô có bao nhiêu dâm đãng!" Hắn suy nghĩ mà trêu chọc cô.

Hắn mong đợi như vậy, phụ nữ lãnh đạm như thế, nếu như chơi đùa nhất định sẽ rất hấp dẫn, rất thú vị.

Tay hắn thành thạo mà xoa nắn hoa viên của cô, nhẹ nhàng mà lôi kéo nơi phấn hồng của cô, miệng của hắn dạo chơi qua lại trên cổ của cô....

"Đừng... Đừng như vậy... Đừng đối với tôi như vậy..." Hàn Nhất Nhất gần như đau khổ mà nói ra.

Hạ Thiên Triệu túm quần áo xé một cái, dùng sức buộc chặt tay cô, chỉ có như vậy, hắn mới có thể càng thêm tập trung tinh lực khiến cô gái này ở dưới thân hắn không khống chế được, hắn cũng không tin cô gái này không có cảm giác.

Hắn gần như là khiêng thân thể của cô, sau đó đem cô ném lên sô pha.

"Có biết hay không, đàn bà ở trên sô pha khác trên giường. Trên sô pha càng dễ thêm cao hứng. càng có thể biểu hiện sự dâm đãng của cô." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà phiêu đãng bên tai cô.

"Không... Không..." Hàn Nhất Nhất vô số lần giãy dụa, chậm rãi lâm vào tuyệt vọng.

Hạ Thiên Triệu khẽ gặm xương quai xanh của cô dọc theo xương quai xanh một đường xuống phía dưới, khẽ cắn nơi phấn hồng của cô, một bàn tay ở bụng của cô bắt đầu trượt xuống.

Hàn Nhất Nhất nghiến răng, khẽ lẩm bẩm:" Hạ Thiên Triệu, anh... là ma quỷ.. Anh là ma quỷ... Tôi hận anh... Tôi hận anh..."

Thân thể hắn càng thêm tràn ngập cảm xúc mãnh liệt.

"Thực hài lòng, hôm nay cô không mặc quần bò!" Hắn nở nụ cười tà ác.

Tay hắn mau lẹ mà thuận lợi đi tới chỗ tư mật của cô, Hàn Nhất Nhất dùng sức mà khép chặt hai chân, muốn ngăn cản hắn đi tới.

"Thế nào? Vội như vậy sao?" Hắn cũng có đủ kiên nhẫn mà khiêu khích cô gái này, hắn không tin, trên đời này còn có thể có đàn bà Hạ Thiên Triệu hắn không nắm bắt được, chỉ cần đàn bà muốn một lần, nhất định sẽ lại muốn lần thứ hai, lần thứ ba.

Hiển nhiên, cô gái này vẫn chưa bị khai phá.

Hàn Nhất Nhất từ từ nhắm hai mắt, cự tuyệt trả lời hắn một câu gì.

Hạ Thiên Triệu không có gì do dự, ngón tay hung hăng mà duỗi thẳng đi vào.

"A...." Hàn Nhất Nhất lớn tiếng phát ra âm thanh, thật sự là đau đến có phần làm cho cô không chịu nổi

"Tôi thích nghe cô kêu!" Hạ Thiên Triệu hưng phấn mà nói, thanh âm của cô làm cho toàn thân hắn đều tràn ngập cảm xúc mãnh liệt.

Ngón tay hắn lại gắt gao mà chyển động "Thả lỏng"....

Thanh âm của hắn trầm thấp mà áp lực, thân thể của cô mẫn cảm nhưng lại tỏ vẻ băng lãnh như vậy, phía dưới lại chặt đến thế, của hắn lại to lớn. Làm sao có thể đi vào đây?

Hàn Nhất Nhất từ từ nhắm hai mắt, đau đớn mà lắc đầu.

Tay hắn lại một lần dùng sức, lại một lần bị hút chặt.

Hàn Nhất Nhất dùng sức mà cắn môi, cố gắng không phát ra chút âm thanh, cho dù là cô đau đến gần như chết, cô thà cắn môi chảy máu cũng không phát ra tiếng.

"Tại sao phải ủy khuất bản thân như vậy? Phát ra tiếng đi, tôi thích nghe tiếng cô rên rỉ." Hạ Thiên Triệu không tự chủ được, hắn đã chậm rãi tiến vào, thậm chí có chút không khống chế được cảm xúc bản thân.

Hắn có thể cảm nhận được mảnh đất khô khốc của cô đã chậm rãi bắt đầu có cảm giác, nụ cười ở khóe miệng hắn tà ác cong lên.

"Thả tôi...." Hàn Nhất Nhất vô lực mà nói.

———-

"Hạ thiếu..."

A Thất đứng ở ngoài cửa lớn tiếng gọi.

Hạ Thiên Triệu đang ở thời khắc mấu chốt, căn bản không nghĩ để ý đến hắn ta. Chửi nhỏ một tiếng:" Shit!"

"Hạ thiếu, phu nhân đã tới!" A Thất nói lớn

Mà Hạ phu nhân tới lại bức Hạ Thiên Triệu đến tình trạng phải ngừng lại, Hàn Nhất Nhất cho dù rất không thích Hạ phu nhân, nhưng giờ phút này, nghe được ba chữ Hạ phu nhân này, cô giống như gặp được cứu tinh.

Hắn cũng không bỏ qua vẻ thở phào trên mặt cô.

"Hàn Nhất Nhất, trốn qua mùng một tránh không khỏi mười lăm, chúng ta có nhiều thời gian." Hắn kiềm chế thân thể xuống, sửa sang lại quần áo chính mình.

Hàn Nhất Nhất còn không kịp sửa sang lại quần áo, cửa đã bị mở ra, đầu tiên hiện đến trước mắt cô đó là mặt Hạ phu nhân, mà đằng sau Hạ phu nhân dĩ nhiên là Uông Giai Trừng

Hàn Nhất Nhất nắm chặt quần áo bên cạnh, da thịt lộ ra bên ngoài.

Hàn Nhất Nhất nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta, có chất vấn, có thất vọng.

"Giai Trừng..." Cô có chút ủy khuất mà mở miệng.

Uông Giai Trừng chỉ cúi đầu, thấy bộ dáng của họ, không nhìn tới Hàn Nhất Nhất cũng không để ý đến cô đang gọi tên của cô ta.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Hạ Thiên Triệu tức giận, khi hắn nhìn đến Hạ phu nhân thế nhưng còn mang theo Uông Giai Trừng thì trong lòng hắn lại càng không thích.

"Thế nào? Mẹ không thể tới nhìn xem sao? Lúc này, con không ở công ty, con chạy về nơi này làm gì?" Hạ phu nhân bắt đầu hỏi lại hắn.

Hạ Thiên Triệu bị hỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời "Một phần văn kiện để ở nơi này."

"Có đúng không? Còn để trên người đàn bà?" Bà châm biếm nói, cũng đi đến trước mắt Hạ Thiên Triệu, "Thiên Triệu, hôm nay mẹ đến chính là muốn cho con biết, con có vị hôn thê, hơn nữa sẽ lập tức kết hôn, chỉ nên chơi đùa bên ngoài, không nên đưa về nhà chơi, tuổi con không nhỏ, mẹ cũng muốn ôm cháu trai."

"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó?"

"Thiên Triệu, nếu Giai Trừng cũng là bạn gái của con, mẹ cũng rất vừa ý con bé, con kết hôn nhiều lần như vậy, không một người nào có thể vượt qua ba tháng không ly hôn, lần này vô luận như thế nào, con phải nghe mẹ, hôn nhân của con, mẹ làm chủ!" Bà cường thế nói Mà những lời này, rất rõ ràng là bà nói cho Hàn Nhất Nhất đang ở trên sô pha nghe.

Uông Giai Trừng đứng ở bên cạnh Hạ phu nhân, len lén nhìn biểu tình trên mặt Hạ Thiên Triệu, trên mặt hắn vẫn chỉ một mực lạnh như băng cùng vô tình.

Cô thật không ngờ nhanh như vậy Hạ phu nhân đã cấp cho cô một danh phận, nhưng hứa hẹn lại này lại làm cho cô hưng phấn không thôi.

"Phu nhân, bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, về phần kết hôn, có thể không cần cấp bách như vậy đâu, cháu cũng không hy vọng Thiên Triệu có nhiều gánh nặng về tâm lý. Cô khẽ cự tuyệt một chút.

"Giai Trừng, chuyện này ta làm chủ, sau khi kết hôn cháu vẫn có thể đi học như cũ. Đương nhiên, nếu cháu không muốn ta cũng không miễn cưỡng cháu."

"Không không...... Thế nào lại vậy chứ, cháu chỉ là lo lắng Thiên Triệu sẽ không có thời gian để chuẩn bị......." Nói xong, cô nhu tình mà nhìn hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng hề cảm kích.

"Nó không cần có thời gian để chuẩn bị đâu, việc này cứ định như thế đi"

"Con không muốn". Hạ Thiên Triệu không lưu tình mà nói, chưa từng cho Uông Giai Trừng một chút mặt mũi nào.

"Con có ý tứ gì? Chẳng lẽ con vì đứa con gái vô sỉ kia mà trở mặt với mẹ hay sao?" Hạ phu nhân thực tình có chút kích động.

"Mẹ, người vì cái gì mà lại cố ý làm như vậy?" Hắn có chút khó hiểu mà nhìn mặt mẹ mình.

"Vì cái gì?" Hạ phu nhân phẫn nộ mà nói: "Cô ta thực sự là không xứng làm con dâu Hạ gia chúng ta, thực sự cô ta chính là một khắc tinh."

"Cô ta vừa xuất hiện, con đã phái người giết Hàn Chí Viễn. Tiếp đó lại rảnh tay chặt đứt một ngón tay của huynh đệ. Ngay sau đó, A Kim lại gặp tai họa mà chết; chẳng lẽ như vậy cô ta không phải là kẻ chuyên gây tai họa, có xứng đáng tiến vào Hạ gia không?" Hạ phu nhân nghiêm khắc mà nói đạo lý.

Hàn Nhất Nhất đứng nghe, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hạ Thiên Triệu, vì cái gì hắn cho tới tận bây giờ cũng không nói cho cô biết hắn phái người giết Hàn Chí Viễn, nghe đến tin tức kia, lòng của cô xác thực có chút xúc động, cũng là có một tầng chua xót.

Người đàn ông này đến tột cùng là đang nghĩ cái gì? Vì sao một chút cô cũng không thể đoán ra?

"Mẹ, người cũng biết con chưa bao giờ thích có người quản con!" Thanh âm nổi giậncủa Hạ Thiên Triệu vang lên.

"Nhưng ta không phải người khác, ta là mẹ con! Chuyện này đã định như vậy rồi, tháng sau, con phải kết hôn, cho con một tháng mà chơi đùa cùng cùng cô ta là đủ rồi". Bà châm chọc mà nhìn Hàn Nhất Nhất.

"Hạ phu nhân, tôi không phải đồ chơi, không phải ngài muốn tôi thế nào thì tôi phải làm như thế!" Hàn Nhất Nhất đứng lên, cường ngạnh mà nói. Cô có người cần để ý, cô có cuộc sống phải theo đuổi, cô sẽ không cứ tiếp tục như vậy mà để người khác sắp đặt mình nữa.

"Con trai, con nghe được không? Người ta căn bản không yêu con". Hạ phu nhân không chút lưu tình nào mà đả kích Hạ Thiên Triệu, bà rất rõ, với sĩ diện của con trai bà nó sẽ tuyệt đối không có khả năng cho phép cô gái kia công khai khiêu khích hắn.

"Hàn Nhất Nhất, cô câm miệng!" Hắn phẫn nộ mà nhìn cô, ánh mắt hắn lạnh nhạt mà cuồng vọng: "Cô phải nhớ kĩ, cô thiếu Hạ Thiên Triệu tôi hai cái mạng"

"Là tôi nợ anh, tôi sẽ trả, nhưng chúng ta nhất định phải có một giới hạn, không phải sao?" Hàn Nhất Nhất dũng cảm tiếp tục nói: "Nếu anh muốn tôi còn sống, anh phải nói cho tôi biết, tôi phải sống như thế nào?"

Hạ Thiên Triệu nhốt cô tại biệt thự riêng biệt này, cũng không sẵn lòng cho cô một đáp án. Có một số việc, chẳng phải đã đến lúc phải sáng tỏ sao?

"Cô đã muốn như vậy, tôi thành toàn cho cô". Thanh âm của Hạ Thiên Triệu lạnh lẽo phun ra từng chữ, từng chữ rõ ràng nói ra: "Một mạng người một tháng, nếu cô có thể vượt qua hai tháng này, cô có thể quang minh chính đại mà ra khỏi nơi này."

"Được, một khi đã như vậy, thì sau hai tháng kia, chúng ta vĩnh viễn không thiếu nợ nhau"

"Hàn Nhất Nhất, cô đừng đáp ứng sớm như vậy, cô đích thực sẽ hối hận!" Con ngươi hắn tà ác lộ ra ý nghĩ muốn hủy diệt: "Hai tháng này, hết thảy cô đều phải nghe lời tôi, nếu không cả đời này tôi đều đem cô nhốt tại nơi không thấy được ánh nắng mặt trời". Đột nhiên, hắn dán tại bên tai của cô khẽ nói: "Về phần chi tiết, buổi tối cô với cô thảo luận". Miệng của hắn hiện lên một ý cười giảo hoạt, không cho người khác phát hiện ra.

Hàn Nhất Nhất rùng mình. Con mắt trong veo chậm rãi chuyển thành sợ hãi cùng lo lắng. Cô hiểu được lời hắn nói có ý nghĩa gì.

Hạ phu nhân nhẹ tay mà khoát lên vai Uông Giai Trừng, nhẹ giọng hỏi han: "Giai Trừng, nếu là hai tháng sau, cháu cùng Thiên Triệu kết hôn, cháu có ý gì hay không?"

Uông Giai Trừng cúi đầu, cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, bày ra một cái mỉm cười hoàn mĩ: "Bá mẫu, ta có thể?"

"Uông Giai Trừng, cô nếu muốn tốt, gả cho Hạ Thiên Triệu tôi cũng không phải là một chuyện vui gì". Hạ Thiên Triệu nói với cô ta, thủy chung vẫn là còn sót lại một phần thương hại, bởi vì hắn cùng cô quen biết đã lâu, đối với hắn cô chẳng khác nào một người em gái.

"Em không sợ!" Cô cười đối mặt hắn, miễn là nhìn thấy hắn, ánh mắt thâm thúy của hắn, cô liền cảm thấy chính mình tràn đầy năng lượng.

Hạ Thiên Triệu nắm lấy áo khoác, nói vài câu đơn giản rồi rời đi.

"Giai Trừng đi tiễn Thiên Triệu". Hạ phu nhân ở trước mặt lên tiếng nói, Giai Trừng mỉm cười chạy nhanh theo sau Thiên Triệu.

.....................................

"Hạ phu nhân, đồ của tôi người có thể trả lại cho tôi không?" Hàn Nhất Nhất vươn tay.

"Chờ hai tháng sau cô thuận lợi mà rời khỏi Hạ gia, ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho cô. Nếu không, cô có muốn cũng sẽ không thấy được nó, còn có, chuyện này ngoại trừ chúng ta biết, nếu để cho bất kì người nào biết nữa, cô cũng đừng mơ tưởng sẽ nhìn thấy nó". Hạ phu nhân lạnh lùng mà nói, giờ phút này cô chẳng cần phải giả bộ nhân từ.

Hàn Nhất Nhất cắn răng, cô buộc lòng phải gật đầu đáp ứng: "Được, nếu ngài đến lúc đó không trả lại cho tôi, tôi nhất định sẽ để cho mọi người biết."

"Dĩ nhiên. Hai tháng này cô tốt nhất thành thật một chút!" Hạ phu nhân cảnh báo.

Hàn Nhất Nhất nhủ thầm với chính mình nhất định phải nhẫn nại, chỉ cần qua hai tháng này, cô sẽ có tự do thật sự, cô liền có thể rời đi xa khỏi nơi thị phi này.

Uông Giai Trừng mang theo vẻ mặt hớn hở như mùa xuân đi tới, ngọt ngào mà kêu: "Bác gái."

Trên khuôn mặt Hạ phu nhân nở ra một nụ cười thực sự ấm áp so với sự lạnh lùng ban nãy quả là quá đối lập: "Buổi tối sang nhà bác ăn cơm, bác cho người hầu chuẩn bị chút đồ ăn cháu thích đấy."

"Cám ơn bác gái!" Cô ta ngọt ngào mà đáp lại, hai người thân thiết thảo luận thích ăn cái này không thích ăn cái kia, đem Hàn Nhất Nhất trở thành người vô hình trong mắt họ.

Hàn Nhất Nhất nhìn chăm chú Uông Giai Trừng, trong lòng một trận lại một trận đau đớn, cô cảm thấy mình có chút không hiểu nổi cô ấy.

"Bác gái, cháu muốn cùng Nhất Nhất tâm sự, chúng cháu là chị em tốt đã lâu cũng không nói chuyện phiếm." Cô ta nhẹ giọng mà nói.

"Tối phải nhớ đến ăn cơm, bác cháu mình cùng bàn luận về chuyện Thiên Triệu còn bé." Ý cười trên mặt Hạ phu nhân càng lúc càng thêm sâu.

Uông Giai Trừng nhìn theo Hạ phu nhân rời đi, mới đưa ánh mắt dừng ở trên người Hàn Nhất Nhất.

Hàn Nhất Nhất nhìn phía cô ta, lộ ra một tia hữu hảo mà mỉm cười, dù sao trong lòng cô thực sự là có chút áy náy.

"Giai Trừng" Cô đến gần Uông Giai Trừng, vươn tay muốn nắm lấy tay cô ta.

Uông Giai Trừng theo bản năng tránh né, khuôn mặt không còn chút ủy khuất nào mà tươi cười nhìn cô, trong lòng Hàn Nhất Nhất đột nhiên chấn động.

"Giai Trừng, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" cô chân thành nói, ánh mắt chân thành nhìn Giai Trừng

"Chúng ta còn gì để nói sao?" Lời nói của Giai Trừng thốt ra mang đầy khinh bạc

"Mình nghĩ cậu hiểu lầm." Hàn Nhất Nhất trực tiếp nói ra vấn đề.

"Hiểu lầm?" Trong ngực Uông Giai Trừng giống như có một chiếc kim đâm vào, nói: "Cậu quần áo không chỉnh tề, nằm ở trên sô pha, Thiên Triệu lại ở bên cạnh, cậu cảm thấy có hiểu lầm trùng hợp như vậy sao?"

Dưới suy nghĩ của Uông Giai Trừng, bất luận là như thế nào, cô ngay từ đầu tiên đã nói cho Hàn Nhất Nhất biết, người cô yêu là Hạ Thiên Triệu, là người cô yêu cả đời, mà Hàn Nhất Nhất cũng đã hứa hẹn với cô, Hàn Nhất Nhất sẽ không yêu một người đàn ông như Hạ Thiên Triệu.

"Sự tình thực sự không phải như cậu trông thấy, cũng không phải như suy nghĩ của cậu." Hàn Nhất Nhất không biết nên giải thích thế nào, sự việc xảy ra trước mắt làm cho cô hết đường chối cãi.

"Được, nếu đã không phải như tôi trông thấy hay như suy nghĩ của tôi, vậy cậu nói cho tôi biết, đến tột cùng sự thật là như thế nào?" Uông Giai Trừng theo lời của cô hỏi tiếp, nhất định bắt cô phải có một lời giải thích. Đây đã là cho cô một cơ hội giải thích rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-124)