Truyện:Tổng Tài Bá Đạo - Chương 026

Tổng Tài Bá Đạo
Trọn bộ 124 chương
Chương 026
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

"Con đàn bà điên, mày đừng tưởng, muốn lão tử 𝐜_𝐡_ế_🌴 mà được à!" Hàn Chí Viễn thấy Hàn Phong bị kích động nổi điên, liền sợ hãi lui về phía sau.

Hàn Phong không nói hai lời, không suy nghĩ cầm thêm một con dao đuổi theo hắn. Nghĩ đến nàng vào cửa thấy một màn kia, còn có sắc mặt bi thương của Hàn Nhất Nhất, tất cả oán hận của nàng dồn nén nhiều năm bỗng nhiên bùng phát, giống như dòng thác ào ào không ngừng chảy.

"Con đàn bà điên khùng, tao cảnh cáo mày, đừng có xằng bậy. Bằng không, tao đánh trả!". Khổ nỗi trên tay Hàn Chí Viễn không có bất cứ thứ gì, bằng không hắn nhất định không để nàng ↪️𝒽ế-t dễ dàng. ! Hàn Phong từ từ nhắm hai mắt hướng về phía Hàn Chí Viễn chém tới nhưng bị hắn né được một dao, đồng thời hắn đá một cước trúng điểm yếu của người phụ nữ ở giữa bụng của Hàn Phong.

Hàn Phong đã không còn ѵ●ũ 🎋●ⓗ●í trên tay, 🌴𝐡·â·𝖓 †𝖍·ể ngã xuống trên mặt đất. Trong lúc nhất thời dĩ nhiên không cách nào di chuyển..

Hàn Nhất Nhất dùng sức mà lung lay cánh cửa. Hàn Phong đem cô đẩy mạnh vào phòng đồng thời không thương tiếc mà đóng cửa lại, đến nỗi cửa khóa còn bị lệch đi. Thanh âm bang bang bên ngoài cùng tiếng mắng nhiếc cãi lộn ầm ĩ khiến cho cô mất hồn mất vía.

Cửa mở, thứ cô thấy được chính là Hàn Chí Viễn đang cưỡi trên người mẹ, 𝖍-ⓤ-𝐧-🌀 h-ă-п-𝐠 tát vào mặt bà, trong miệng tức giận mà gào lên: "Dám 🌀𝒾ế-† lão tử, chán sống, con mụ tai họa!!"

Hàn Nhất Nhất cầm lấy một cây gậy, từ phía sau ném vào Hàn Chí Viễn, "Buông mẹ ra! Buông mẹ ra!"

Hàn Chí Viễn bị đánh ngã, Hàn Nhất Nhất ở bên cạnh liền cầm gậy 𝖍𝐮ⓝ·ℊ ♓ăռ·𝐠 đánh một lúc, sau đó mới buông gậy đến đỡ Hàn Phong.

"Mẹ, con đỡ mẹ đứng lên, chúng ta rời khỏi đây, vĩnh viễn rời khỏi đây!"

Hơi thở của Hàn Chí Viễn tràn đầy hung ác, khó có thể nào nuốt trôi được, bại dưới một kẻ 𝐝-â-ⓜ đã𝖓-ɢ một người ⓠ-𝖚á-ï ԁ-ị, cư nhiên bị hai con đàn bà đùa bỡn. Hắn chống đỡ †·𝐡â·𝖓 tⓗ·ể tiện tay nhặt lên con dao làm bếp ở bên cạnh.

"Hai đứa chúng mày, đứa nào cũng đừng mong chạy thoát. Lão tử liều mạng với chúng mày!" Hắn cầm lấy con dao liền hướng về phía Nhất Nhất chém tới.

"Nhất Nhất, chạy đi!" Hàn Phong nhìn thấy con dao làm bếp phóng tới, không có bất kì do dự nào mà đem Hàn Nhất Nhất đẩy ngã xuống đất, con dao làm bếp chém lên †ⓗâ●ⓝ т●h●ể nàng, 𝐦-á-⛎ tươi giống như dòng nước máy không tắt được, ồ ồ tuôn ra.

Hàn Nhất Nhất nhìn 𝐦á·υ tươi kia không ngừng tuôn ra, sợ đến không biết làm sao.

Không có việc gì, mẹ không có việc gì đâu! Cô gắt gao bụm lại vết thương, không cho m.á.ⓤ lại tuôn ra ngoài."Mẹ xem, Ⓜ️_á_υ đều chảy trở lại, đều chảy trở lại."

Hàn Chí Viễn nhìn một mảng đỏ tươi, lúc này đột nhiên thanh tỉnh lại. Con dao dính đầy ɱá●⛎ tươi cũng 𝖕_𝖍𝒶n_𝐠 một tiếng mà rơi trên mặt đất, phát rá âm thanh thanh thúy.

"Bà mạng lớn như vậy sẽ không 𝐜𝐡●ế●𝐭 đâu, tôi thực sự không muốn bà 🌜_𝖍ế_t!" Hàn Chí Viễn cố gắng giải thích.

"Một tên hỗn đản, tôi liều mạng với ông!" Hàn Nhất Nhất nhặt con dao lên chuẩn bị cùng hắn đồng quy vu tận.

"Đừng, Nhất Nhất! Nhất Nhất!" Hàn Phong dùng hết khí lực kêu gào, một tay còn túm lấy tay cô.

Hàn Chí Viễn vừa nhìn thấy tình hình không ổn, nắm lấy cái áo khoác rơi trên mặt đất mà bỏ chạy. Trong đầu hắn lúc này còn hiện lên cảnh 𝖒·á·u trên người Hàn Phong đang tuôn ra không ngừng. Cả người hắn không hết ⓡ-ц-𝓃 𝖗-ẩ-𝓎, hắn nghĩ rằng may ra tử thần sẽ cho hắn một chút mặt mũi mà không để nàng ⓒ♓*ế*t.

Hắn lúc này còn đang tìm đủ thứ lý do cùng vịn cớ rằng cái 𝒸.♓.ế.t của Hàn Phong không can hệ gì tới hắn, là nàng ta tự hại chính mình.

Hàn Phong lấy tay bụm lại vết thương, muốn bản thân có thể có thêm một chút sức lực. Nàng muốn nói cho Nhất Nhất rất nhiều chuyện đều không phải giống như nó tưởng tượng.

Chương (1-124)