← Ch.0395 | Ch.0397 → |
Chương 419
Vừa định đi vào, nhìn qua cửa sổ liền thấy Dạ Bân đang ngồi bên cạnh giường của Tô Lam.
Mày anh nhíu chặt lại, bông nhớ tới những lời Dạ Bân từng nói với anh! Gay rồi!
Dạ Bân đang định nói thì nghe "râm" một tiếng, cửa bị mở ra Tô Lam và Dạ Bân giật mình, lập tức nhìn ra ngoài cửa "Đi từ đâu đến, liền cút về đó đi!"
Dạ Bân sợ tới mức đứng bật dậy, trời ạ, sắc mặt của người đàn ông này hơi khó coi quá rồi đấy?
Tô Lam cũng không biết Quan Triều Viễn tức giận cái gì.
"Sếp Dạ đến thăm tôi"
Quan Triều Viễn liếc nhìn đống đồ Dạ Bân mang tới, giọng nói hơi dịu đi.
"Đã muộn thế này rồi, Tô Lam cần nghỉ ngơi, cậu về đi."
từ Quan Triều Viễn đã nói như vậy rồi, Dạ Bân nào còn có lý do gì để ở lại nữa.
"Thế thì, Tô Lam, tôi về trước đây, cô dưỡng bệnh cho tốt"
"Vâng, tạm biệt."
Dạ Bân lập tức ra ngoài, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, đóng cửa lại, tiên Dạ Bân.
'Vừa ra khỏi hành lang, Quan Triều Viễn liền túm lấy cổ áo.
Dạ Bân.
"Tôi cảnh cáo cậu, trước khi tôi quyết định, cậu không có tư cách quyết định thay tôi!"
Ánh mắt đáng sợ kia thật sự dọa Dạ Bân phát hãi.
"Buông ra, buông ra! Cậu đang làm gì thế? Tôi chỉ đến thăm Tô Lam, cậu kích động thế này làm gì?"
"Tự cậu hiểu rõ, cậu đã nói gì với Tô Lam?"
"Tôi chưa nói gì cả! Cậu không tin thì quay lại hỏi cô ấy xem!"
Dạ Bân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, may là anh còn chưa kịp nói, bàng không, người đàn ông này chác ăn thịt anh luôn?
Quan Triều Viễn từ từ buông lỏng tay ra.
"Chuyện giữa tôi và Tô Lam, tốt nhất cậu đừng có nhúng †ay vào, bằng không, đừng trách tôi không khách khí!"
"ĐM! Quan Triều Viễn! ĐM cậu thiếu nghĩa khí quá đấy! Vì một người phụ nữ mà cậu lại động tay động chân với tôi? Cậu còn muốn đánh tôi hay sao?"
Dạ Bân chỉnh lại quần áo của mình.
Quan Triều Viễn lườm anh ta, không nói gì.
"Đều nói phụ nữ chỉ như quần áo, anh em như thể tay chân, cậu lại vì một bộ quần áo mà đánh tay chân của mình!"
"Tô Lam là người phụ nữ của tôi, không phải quân áo, lời tôi nói, cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi biết quan hệ của cậu và Tiêu Mạch Nhiên rất tốt, thế nhưng, nếu cậu làm tổn thương Tô Lam, đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, Quan Triều Viễn đi về phía phòng bệnh.
Dạ Bân nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn, anh ta biết, anh đã hãm quá sâu rồi.
Nhưng mong anh có thể dừng lại đúng lúc, bang không, người bị tổn thương không chỉ là bản thân anh nữa.
Chương 420
Trở lại phòng bệnh, Tô Lam vân duy trì tư thế ngồi như vừa rồi, thấy Quan Triều Viễn quay lại, cô liền h: rồi?
"Ừ, cậu ta nói gì với cô thế?"
"Cũng không có gì, chỉ nói bên phía phim điện ảnh của đạo diễn Đỗ Viên... là anh muốn đầu tư một trăm triệu để lấy vai nữ chính?"
Lúc đầu Quan Triều Viễn không nói gì, anh trực tiếp ngồi lên trên ghế.
"Không phải cô rất muốn quay sao? Thế nên bảo cậu ta đi liên hệ, giờ cũng không quay được nữa, rút vốn rồi."
"Tôi biết rồi. ' Hai người bông không nói gì nữa, không khí hơi lúng túng.
Lúc này Tô Lam phát hiện, sắc mặt Quan Triều Viễn không quá tốt, dường như mang theo vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Anh... có phải không khỏe không?"
Quan Triều Viễn sững sờ, cô lại có thể nhận ra được!
Mặc dù anh đã uống hai túi máu, nhưng đối với anh mà nói, máu giữ lạnh quá lâu cũng chỉ tốt hơn thức ăn bổ dưỡng một chút, cơ thể anh không khôi phục lại nhanh như vậy được. Quan Triều Viễn nhìn cô, duöi tay khẽ xoa đầu mày cô.
Mình mong các bạn vào trang nguồn trên hình để chúng mình có thể edit nhiều chương phục vụ các bạn tốt hơn, chứ các bạn cứ đọc ở những trang copy, chúng mình chẳng còn tinh thần mà làm việc, mong cả nhà hiểu và đọc truyện vui vẻ ạ!
"Sao thế, đau bụng?"
"ừỪ?
Bàn tay của Quan Triều Viễn luồn thẳng vào trong người Tô Lam.
"Shh..."
Tô Lam hít lạnh một hơi.
"Lạnh"
Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ ra cơ thể mình không có nhiệt độ, nhanh chóng rút tay lại, qua lớp quần áo bệnh nhân, nhẹ nhàng xoa bụng dưới cho Tô Lam.
Hai người nằm đối mặt nhau trên giường.
Lúc này, Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn, anh chăm chú xoa bụng cho cô, không hề nhìn cô.
Lần trước, anh cũng như thế này sao?
Chương 421
Nếu không có những lời tỏ tình điên cuồng mấy ngày trước của Quan Triều Viễn, chắc là Tô Lam còn cho rằng còn có chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía sau.
"Tôi biết rõ cô có một người bạn trai yêu nhau năm năm, tôi biết rõ cô có một người yêu thầm chỉ chung tình với một mình cô, tôi biết rõ cô ở bên cạnh tôi vì em trai cô, nhưng đậu xanh tôi vẫn yêu cô, Tô Lam! Quan Triều Viễn tôi quả thật điên rồi! Ðm tôi điên không nhẹ!"
Lời Quan Triều Viễn nói lúc trước văng vẳng bên tai cô.
Người đàn ông này thật sự đã yêu cô rồi.
Sau khi anh tức giận rời đi, khi bản thân cô bị thương, anh vẫn lựa chọn quay về.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không có phản ứng gì, liền nhìn cô, kết quả bắt gặp ánh mắt của Tô Lam.
Tô Lam không biết làm sao, liền rời ánh mắt đi chỗ khác.
Nếu là ngày thường, chắc chắn người đàn ông này sẽ trêu chọc cô một trận, không trêu cô đến mức đỏ mặt tía tai, chắc chắn anh sẽ không dừng lại.
"Đỡ hơn chưa?"
'Thế nhưng, hôm nay anh lại cực kỳ dịu dàng.
"ừ! "Ngủ đi, ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Tô Lam xoay người lại một cách khó khăn, Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ xoa bụng dưới cho cô.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ, khi ăn lung tung bị đau bụng, mẹ cô sẽ xoa bụng cho cô để tiêu thức ăn.
Rất nhanh, Tô Lam liền đi vào giấc mộng.
Đêm nay, ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, cô bị một trận ồn ào làm tỉnh giấc.
Quan Triều Viễn đang trách mắng Doãn Cẩn ở bên ngoài.
Doãn Cẩn cúi đầu, không dám kêu tiếng nào.
"Cậu làm việc kiểu gì thế? Không bảo vệ phu nhân tử tế đã đành, giờ bảo cậu điều tra chuyện này cũng làm không xong! Cần các người để làm gì, một lũ vô dụng!"
Doãn Cẩn cực kỳ ấm ức.
Cả ngày hôm qua anh thật sự không làm gì cả, chỉ chuyên tâm điều tra chuyện này, thế nhưng lại không điều tra được gì.
"Chủ tịch, những gì có thể điều tra được tôi đều đã điều tra rồi, chiếc taxi đưa phu nhân đi là giả, bọn họ lại đi con đường nhỏ gần sân bay, căn bản không có camera giám sát, hiện trường thật sự không để lại dấu vết gì"
Doãn Cẩn lập tức giải thích.
*Đi điều tra tiếp cho tôi! Có tổ chức, có kỷ luật như này, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, đi điều tra xem mấy bang phái lớn có nhận được nhiệm vụ gì gần đây không?"
"Vâng! Tôi lập tức đi điều tra"
Tô Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi hoảng hốt.
Y tá thấy Tô Lam đã tỉnh, liên tiến lại gần.
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |