← Ch.3709 | Ch.3711 → |
Chương 4280
Mộ Mãn Loan và Tô Lam lo lắng đến mức sắp khóc luôn rồi.
Tô Duy Nam nhìn quanh, anh ấy tìm thấy một cái búa từ gara và bước tới: “Hai người tránh ral"
Tô Lam và Mộ Mân Loan vội vàng lùi lại.
Họ vừa quay lại thì cửa kính trên của chiếc Rolls-Royce bị Tô Duy Nam dùng búa đập vỡ.
TR, C 2 Tiếng kêu xé lòng của Mộ Nhất Vi ở ghế sau xe càng ngày càng rõ ràng.
Tô Duy Nam nhanh chóng thò tay vào ghế phụ, rồi mở cửa xe.
Anh ấy mở cửa băng ghế sau, cảnh tượng trước mắt khiến anh ấy không khỏi giật mình.
Chỉ thấy cả người Quan Tử Việt lắc lư rồi ngã xuống ghế sau, trên trán thằng bé còn có một vết thương.
Máu đỏ tươi ướt đẫm nửa mặt thăng bé, ngay cả phần áo phía sau vai cũng bị dính một ít máu.
Mộ Nhất Vi ngồi bên cạnh năm chặt lấy cổ tay của Quan Tử Việt, cô bé sợ hãi khóc lóc.
“Tử Việt!"
Tô Lam bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, cô chạy vội đến muốn ôm Quan Tử Việt ra ngoài.
Nhưng bởi vì quá sợ hãi nên hai tay cô vấn cứ run rẩy, không có chút sức lực nào để bế thằng bé lên.
“Tử Việt, Tử Việt, tỉnh lại đi con! Con đừng dọa mẹ, đừng làm mẹ sợ được không con? Mẹ xin lỗi…"
Cả người Tô Lam run rẩy, mặt cô trăng bệch, sợ hãi đến nỗi ngay cả việc nói chuyện cũng khiến cô cũng run lên.
Tô Duy Nam thấy vậy thì khuôn mặt của anh ấy trở nên vô cùng nghiêm túc.
Sau đó anh ấy xoay người bế Quan Tử Việt ra phía sau xe.
Anh ấy vừa đi nhanh vào biệt thự vừa quay đầu nhìn Tô Lam đang lảo đảo bước đi theo mình: “Lập tức gọi điện cho Tần Tấn Tài, bảo anh ta đến đây trong vòng năm phút!"
Bây giờ Tô Lam đang hoảng sợ nên nghe Tô Duy Nam nói thế thì chỉ có thể vội vàng gật đầu.
Tô Duy Nam nhanh chóng bế Quan Tử Việt lên phòng khách ở tầng hai. Anh ấy bắt đầu làm sạch miệng vết thương rồi tiến hành băng bó vết thương cho thăng bé.
Sau khi Tô Lam gọi điện thoại cho Tần Tấn Tài xong thì cô mới run rẩy gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn.
Vừa đúng lúc Quan Triều Viễn xử lý xong việc ở công ty, đang chuẩn bị về nhà. Lúc sắp cho xe chạy thì anh chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Là Tô Lam gọi đến.
Anh thắt dây an toàn rồi ấn tiếp nhận cuộc gọi: “Làm sao vậy?"
“"Hu hu hu…"
Quan Triều Viễn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Lam vang lên từ đầu dây bên kia.
Sắc mặt anh trầm xuống, giọng cũng trở nên dịu dàng: ‘Ngoan nào, em đừng khóc, mau nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra rồi?"
Nghe thấy tiếng khóc của Tô Lam, Quan Triều Viễn sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt. Anh dâm vào chân ga rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi ga ra.
“Chồng ơi… Nhiều máu lắm, Tử Việt đã hôn mê rồi, em xin lỗi…"
Thông qua những lời giải thích đứt quấng của Tô Lam, Quan Triều Viễn lập tức hiểu ra: “Đừng lo lắng, anh lập tức về ngay."
“Chồng, em sợ lắm…” Tô Lam sợ đến mức run rẩy ngồi xuống đất.
Có lẽ là mấy năm nay sống quá yên bình khiến cô đã quên mất lúc Quan Tử Việt mới sinh ra, bọn họ đã phải trải qua nguy hiểm như thế nào.
“Xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ hung dữ với con nữa, em sai rồi!"
“Em đừng cúp máy, mười phút nữa anh về tới nơi rồi."
Quan Tử Việt đột nhiên hôn mê, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.
Sau khi tiếp nhận hai tin tức này thì Quan Triều Viễn vô cùng sốt ruột. Chiếc xe của anh lao nhanh như tên bắn lẫn vào giữa dòng xe cộ. Trên đường trở về, anh cũng không hỏi nhiều vê thương tích của Quan Tử Việt mà vẫn luôn an ủi Tô Lam, giúp cô ổn định lại cảm xúc.
← Ch. 3709 | Ch. 3711 → |