← Ch.0344 | Ch.0346 → |
Chương 350
Giây phút đó, Tô Lam nhìn vào đôi mắt của Giản Ngọc, vân không nhìn thấu như cũ.
Rời xa Quan Triều Viễn?
"Em sinh con là vì em trai em đúng không? Nếu anh nhớ không nhầm, án tử hình bác sĩ phán cho cậu ấy chính là năm nay, em trai em nhất định muốn thấy em sinh em bé, có đúng không?"
Tô Lam nhíu mày, người đàn ông này luôn giám sát cô sao?
Vì sao tất cả mọi chuyện của cô, anh đều biết chứ?
"Nếu chỉ vì như vậy, em yêu, anh có thể giúp em, rời xa anh ta, anh cũng có thể cùng em sinh con"
"Anh Ngọc, anh sẽ ở đây bao lâu?"
Lần này đổi thành Tô Lam đổi chủ đề.
"Tạm thời sẽ không rời đi"
Tô Lam vô cùng ngạc nhiên nhìn Giản Ngọc, trước giờ anh sẽ không ở nơi nào quá một tháng.
Vậy mà lần này lại...
Ngay lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn.
"Đến chút chuyện này cũng không làm được, một đám vô dụng!"
Gay go rồi!
Quan Triều Viễn quay lại rồi!
"Em yêu, nhớ lấy lời anh nói, anh sẽ còn đến tìm em nữa" Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Giản Ngọc.
Tô Lam lại liếc mắt sang, đã không thấy Giản Ngọc nữa.
Tốc độ nhanh như vậy, khiến người khác phải chặc lưỡi.
Lại nhìn qua, người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xám kia đã đứng ở bên ngoài, anh vẫy tay với cô, khóe môi trái khẽ giương lên, hai tay sửa lại cổ áo, sau đó liền biến mất trong màn đêm.
Ngay khi Tô Lam quay đầu lại, Quan Triều Viễn đã đứng trước mặt cô, khiến cô giật mình.
"Nhìn gì thế?" Quan Triều Viễn võ nhẹ lên đầu Tô Lam.
"Không, không có gì, anh xong việc rồi?"
"Ừ" Quan Triều Viễn ngồi vào chỗ của mình.
Anh hơi nhíu mày, lại nhìn Tô Lam, không nói gì.
"Đồ ăn không ngon sao?"
"Ngon"
"Cô còn chưa ăn miếng nào, còn nói là ngon?"
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn một lượt thức ăn trên bàn, gần như chưa động vào, chỉ có nước ép hoa quả trong tay Tô Lam là đã uống.
"Tôi ăn một chút rồi, không có khẩu vị" Tô Lam liền cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đây rõ ràng là chột dạ, sao Quan Triều Viễn có thể không nhìn ra chứ.
Chỉ là, anh không vạch trần cô.
"Không có khẩu vị, vậy đặt món khác" Nói rồi, Quan Triều Viễn giơ tay, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới.
"Đừng, lãng phí lắm, nhiều đồ thế này, ăn cũng không hết, ăn tạm là được"
"Lần đầu chúng ta hẹn hò, sao có thể tạm bợ chứ?"
← Ch. 0344 | Ch. 0346 → |