← Ch.3301 | Ch.3303 → |
Chương 3872
Thiếu niên này cứ như vậy mà đứng trước mặt của anh ta, nhìn anh ta từ trên cao, toàn thân thiếu niên đều lộ ra vẻ mạnh mẽ quyết đoán không phù hợp với tuổi thật của mình.
"Hãy đi theo tôi, tôi sẽ chữa lành vết thương cho anh, cho anh ăn"
Có lẽ người khác không biết, lúc này, chỉ là một chén cơm cũng có thể làm cho Lục Anh Khoa lập tức bỏ sinh mệnh.
Cho nên anh ta không có bất kỳ do dự nào, lập tức đáp ứng.
Cho tới sau này, anh ta mới biết được, thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi trước mặt này, chính là người thừa kế đứng đầu tập đoàn Quan thị thuộc gia tộc lớn của nước Thiên Hoàng.
Từ khi mười tuổi, Lục Anh Khoa bắt đầu đi theo Quan Triều Viễn mà huấn luyện.
Anh ta là vệ sĩ của Quan Triều Viễn, nhưng quan hệ của hai người bọn họ lại càng giống như anh em.
Lục Anh Khoa đã luôn khắc sâu chế độ cấp bậc rõ ràng này ở trong đầu của mình.
Vì ngoại trừ cảm kích, anh ta còn tôn kính đối với Quan Triều Viễn, ở trong ấn tượng của anh ta, Quan Triều Viễn là chủ nhân duy nhất của anh ta đời này.
Nếu trước đây không có Quan Triều Viễn, chỉ sợ mình đã sớm phơi thây đầu đường rồi.
Cho nên khi anh ta trở lại khu ổ chuột lần nữa, mặc dù bị những thuộc hạ khác của Quan Triều Viễn chèn ép và đánh đập, anh ta vẫn làm việc không mệt mỏi để hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy tháng nay trong khu ổ chuột, cho tới bây giờ Lục Anh Khoa chưa từng có ngày nào bỏ huấn luyện.
Rất hiển nhiên, cơ hội chỉ dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng Khi Lục Anh Khoa cho là mình sẽ đợi ở chỗ này, Quan Triều Viễn gọi điện thoại cho anh ta.
Anh ta lại trở lại bên cạnh Quan Triều Viễn một lần nữa, Lục Anh Khoa càng thêm toàn tâm toàn lực làm tốt mỗi một việc Quan Triều Viễn phân phó cho mình, anh ta không cần báo đáp Anh ta đã thề, dù là đào sâu ba mét, anh ta nhất định sẽ tìm ra Tô Lam, và đưa Tô Lam đến bên cạnh boss.
Trong những ngày Tô Lam bị bắt cóc, cơ hồ là Quan Triều Viễn không có một đêm ngon giấc Mỗi ngày, thẳng đến khi chân trời nổi lên những vệt trắng, Quan Triều Viễn mới có thể mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại Sau đó ngày mới mới vừa sáng choang, Quan Triều Viễn lập tức tỉnh lại.
Cái bộ dáng này của Quan Triều Viễn, làm cho anh dường như trở lại trước khi gặp Tô Lam.
Ban đầu là bởi vì chuyện Lệ Bảo Ngọc làm cho trên lưng anh có gông xiềng tinh thần nặng nề, thế cho nên đêm anh không thể chợp mắt.
Bây giờ thật vất vả mới thoát khỏi gông xiềng kia, Tô Lam lại trở thành một dẫn vặt khác anh cũng không trốn thoát được.
Trong lòng của anh càng vô cùng lo lắng, thì vẻ mặt của anh càng bình tĩnh.
Người ngoài nhìn vào, thậm chí sẽ cho là anh không thèm để ý chút nào đối với việc Tô Lam biến mất.
Nhưng chỉ có những người thân thiết với anh mới biết rằng, mỗi khi màn đêm buông xuống, Quan Triều Viễn nhìn vị trí bên gối trống rỗng, trái tim của anh dường như bị tảng đá ngàn cân nghiền nát, ép tới mức anh đau khổ, gần như sắp không thở nổi.
Anh thậm chí không cảm thấy thất vọng và bất lực như vậy cho tới bây giờ liên.
Đến cùng đối thủ của anh là một người như thế nào? Mà lại có thể làm cho anh rơi vào mức độ không còn cách nào tự kiềm chế.
Mặc dù hiện tại đã có thể xác định Tô Lam tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi một giây chưa nhìn thấy Tô Lam, Quan Triều Viễn lại cảm thấy như thể mình đã trải qua một thế kỷ.
← Ch. 3301 | Ch. 3303 → |