← Ch.3005 | Ch.3007 → |
Chương 3575
Rõ ràng Tô Lam cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của anh.
Chẳng phải anh hẳn đã biết về những huyện có liên quan đến Lục Anh Khoa từ lâu Tuy nhiên khi Tô Bích Xuân nói cho anh biết tất cả những chuyện này, thì phản ứng đầu tiên của Quan Triều Viễn lại không phải là chạy tới chất vấn mình, mà trực tiếp đập vỡ điện thoại của Tô Bích Xuân?
Trong lòng Tô Lam bỗng nhiên dâng một loại cảm xúc rối bời khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên muốn khóc.
Tô Bích Xuân vẫn không chịu thua, cô ta nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Cậu Lệ, vừa rồi anh không nghe thấy đoạn ghi âm kia sao?"
Nhưng không ai nghĩ tới Quan Triều Viễn còn không thèm nhấc mí mắt lên, trực tiếp vươn tay ra ấn nút trả lời bên cạnh mình: "Trợ lý Lâm, vào đây"
Ngay sau đó trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào.
“Điện thoại di động của cô Tô bị tôi vô tình làm hỏng. Anh đưa cô ta đến phòng kế toán lấy cái mới đi"
Điện thoại di động bị hỏng?
Trợ lý Lâm tò mò nhìn xuống đất.
Chết tiệt, màn hình vỡ vụn ngay cả thân điện thoại cũng bị giấm thành bốn năm mảnh, vỏ điện thoại cũng nát vụn.
Đã giãm chiếc điện thoại thành tình trạng này mà còn nói là vô tình làm hỏng, vậy thì cũng quá không cẩn thận đi?
Mặc dù trong lòng dè bỉu nhưng trợ lý Lâm vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Bích Xuân: "Cô Tô, mời cô đi bên này"
Tô Bích Xuân lúc này vẫn đang đầm chìm trong sự kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn "Cậu Quan có phải anh đã bị Tô Lam lừa dối rồi không? Bị cô ta hạ cổ hay tẩy não rồi?
Cô ta chính là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn trắc nết, cho dù cô ta có đội nón xanh lên đầu anh thì anh cũng đều không hề để ý chút nào sao?"
Tô Bích Xuân bị trợ lý Lâm kéo đi nhưng cô ta không muốn rời đi, bởi vì cô ta có chút không thể chấp nhận được điều này.
Ngay khi lời nói cô ta vừa thốt ra, trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh cũng trực tiếp ngốc lặng.
Anh ta nhìn Tô Bích Xuân đầy khó hiểu: Người phụ nữ này bị điên rồi à, thế nhưng dám nói cô Tô cắm sừng boss ở trước mặt anh ấy, chán sống rồi à?
Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập cảm giác áp lực: “Có phải là do cha mẹ cô ngồi tù nên không có ai dạy cô cách ăn nói hay không?
Còn cần tôi phải dạy lại cho cô lời nào nên nói lời nào không à?"
Tô Bích Xuân chợt hóa đá, cô ta đờ đẫn nhìn anh nhưng vẫn căng da đầu mở miệng nói: “Em…em chỉ là, chỉ là muốn đòi lại công băng cho anh thôi!"
"Đòi lại công bằng cho tôi à?"
Tô Bích Xuân gật đầu: “Em… Em chỉ không muốn anh bị cô ta che mắt lừa dối mà không biết, nhưng… Nhưng nếu như chính bản thân cậu Quan không bận tâm đến điều này thì em, em xin lỗi, là do em lắm chuyện xen vào việc của người khác.."
Đã đến lúc này rồi mà Tô Bích Xuân vẫn còn châm chọc nói mát, khiến cho chút ấm áp.
cuối cùng trong mắt Quan Triều Viễn dần phai nhạt: "Trợ lý Lâm dẫn cô ta xuống dưới, kêu người của anh dạy dỗ lại cách nói chuyện cho cô ta."
"Thưa vâng"
Trợ lý Lâm kéo cô ta ra ngoài.
← Ch. 3005 | Ch. 3007 → |