← Ch.2934 | Ch.2936 → |
Chương 3504
"Tống Chỉ Manh bị bệnh rồi"
Không vòng vo gì cả, Quan Triều Viễn trực tiếp nói rõ.
Khúc Thương Ly sửng sốt, có vẻ vô cùng khiếp sợ.
"Rốt cuộc anh có ý gì?"
Mặc dù tối qua Tống Chỉ Manh có chút hoảng hốt, nhưng bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể cô ấy không có bất kì vấn đề gì cả.
Quan Triều Viễn trực tiếp lấy sổ bệnh án trong túi tài liệu ra, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khúc Thương Ly.
"Anh xem cái này đi."
"Mặt Khúc Thương Ly đầy nghỉ ngờ, anh ấy hơi chần chờ cầm lên bản sao bệnh án kia.
Anh ấy nhìn kĩ từng chữ trên bệnh án, khi ánh mắt nhìn đến cột chẩn đoán, gương mặt tuấn tú giống như bị băng giá bao phủ, trong đó có khiếp sợ, khiếp sợ không gì sánh được!
Nếu lúc này Quan Triều Viễn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hai tay Khúc Thương Ly cầm bệnh án đã bắt đầu không khống chế được mà khẽ run.
Anh ấy chợt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chäm Quan Triều Viễn, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Có ý gì?
"Ảnh đế Khúc đừng nói với tôi là anh không nhận được mặt chữ đấy nhé"
Quan Triều Viễn lạnh nhạt trả lời, đánh nát chút hi vọng cuối cùng của anh ấy.
Anh ấy nhìn lại bệnh án lần nữa, kết quả trong cột chẩn đoán kia, mấy chữ Alzheimer giai đoạn đầu in hoa xuất hiện trước mắt.
Bệnh Alzheimer là gì?
Dùng từ ngữ thông dụng nhất để nói chính là suy giảm trí nhớ.
Người sau sáu mươi lắm tuổi mắc bệnh này thì gọi là chứng suy giảm trí nhớ ở người già.
Người trước sáu mươi lăm tuổi, nếu xuất hiện triệu chứng tương tự thì được gọi là Alzheimer giai đoạn đầu.
"Sao có thể chứ? Không thể nào?"
Khúc Thương Ly căn bản không thể tin nổi.
Tống Chỉ Manh mới hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi, sao lại mắc bệnh này?
"Đây là bệnh án do chuyên gia khoa não hàng đầu thủ đồ viết"
"Tôi không hiếu, tôi không tin, rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại.."
"Tai nạn giao thông"
Quan Triều Viễn trực tiếp cắt lời anh ấy.
Sau đó, Quan Triều Viễn nói gì, Khúc Thương Ly đã không nghe được nữa.
Toàn bộ quá trình, anh ấy chỉ cảm thấy tai mình ù đi.
Đầu anh ấy trống trống, linh hồn trong cơ thể cũng giống như đột nhiên bị người ta rút mất.
Thậm chí anh ấy không biết mình từ biệt Quan Triều Viễn, lên xe hơi thế nào.
Khi anh ấy mơ mơ màng màng lái xe đến trước biệt thự, thì mới tỉnh táo lại.
Chỉ đi uống một ly cà phê về, mà anh giống như bị tra tấn dã man.
Tựa như vượt qua núi đao biển lửa dưới mười tám tầng địa ngục đi lên.
Anh ấy chôn đầu trên tay lái, không nói lời nào.
← Ch. 2934 | Ch. 2936 → |