← Ch.0238 | Ch.0240 → |
Chương 244
Mục Nhiễm Tranh liền đóng cửa lại, hôm nay ở đây sẽ không xảy ra án mạng chứ?
Quan Triều Viễn đi tớ trước mặt Tô Lam, cúi xuống, nhấc cằm cô lên.
Trong mắt tỏa ra ánh sáng chói lòa.
"Gọi chồng là được"
Phụt...
Tô Lam thật sự nhịn đến nội thương!
Trước giờ chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày như này, cô giơ tay hất tay Quan Triều Viễn ra.
"Anh tự trọng chút!"
"Tự trọng? Chúng ta là vợ chồng, cùng chung chăn gối cũng đã lâu, tự trọng gì chứ? Hử?"
"Anh.."
"Sao? Không phải những gì tôi nói đều là sự thật sao?"
Vậy mà Tô Lam lại không có lời nào đáp trả.
Nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, Mục Nhiễm Tranh liền đi tới.
"Chú, chú bớt giận, thật ra Lam cô ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là cô ấy vừa biết chuyện nên nên hơi tức giận..."
Anh thật sự sợ chú mình tức giận, bóp chết Tô Lam.
Cái cổ nhỏ gầy của Tô Lam kia, thật sự không chịu nổi!
"Chú và thím cháu nói chuyện, bề dưới như cháu nói leo cái gì?"
Quan Triều Viễn không hề nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Tô Lam lại trừng mắt nhìn anh: "Giờ thì biết giúp tôi rồi, lúc trước làm gì chứ?"
Mục Nhiễm Tranh khóc không ra nước mắt.
Được, anh lắm mồm, anh không nói gì nữa.
Quan Triều Viễn vừa cúi đầu, thấy cái chổi lông gà không còn cọng lông nào, liền nhếch miệng cười.
"Đến đây dạy dỗ cháu trai à, phu nhân, có cần tôi giúp không?"
Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt.
Anh trêu chọc ai chứ?
Có phải lương tâm của chú bị chó gặm rồi không, do anh che giấu sự thật giúp chú ấy, nên mới bị Tô Lam đánh túi bụi!
Vậy mà giờ chú ấy còn muốn giúp Tô Lam đánh anh?
Tô Lam nhìn Mục Nhiễm Tranh, tên nhóc này đã sợ đến hồn bay phách lạc, chân cũng run lẩy bẩy.
Trước đây bị người chú này áp bức bao nhiêu chứ...
Cô đã đánh anh không nhẹ rồi, thôi bỏ đi.
"Không cần!"
Quan Triều Viễn nhướn mày.
"Sao? Xót cháu nó à?"
Tô Lam liền liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh lắc đầu với cô.
← Ch. 0238 | Ch. 0240 → |