← Ch.2300 | Ch.2302 → |
Chương 2869
Cũng may Quan Triều Viễn chưa bao giờ ra tay với con gái, anh cố gắng khắc chế cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng đảo về phía Nguyễn Bảo Lan.
“Cô ấy ở trong đó?"
Cô ta thật sự sắp bị ánh mắt sắc như dao này đâm tới chảy máu đầm đìa rồi.
Nguyễn Bảo Lan cản chặt môi, trong lúc.
nhất thời cũng không biết nên tránh ra hay không nữa.
“Là cô tự mình tránh ra, hay là tôi gọi người tới giúp?"
Khi Quan Triều Viễn nói ra lời này, ánh mắt anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm tình nào.
Nguyễn Bảo Lan bị dọa run rẩy cả người.
Cô ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Quan Triều Viễn: đầu tóc của anh có chút hỗn độn, nhưng lại mang tới vẻ đẹp tàn khốc và áp bách.
Quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng, đôi mắt u ám cũng bị tơ máu giăng đầy.
Khuôn mặt kia rõ ràng rất lạnh, chính là ánh mắt đó không thể che dấu được sự mệt mỏi Hắn là hai ngày hai đêm này anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Nguyễn Bảo Lan thở dài một tiếng nặng nề, cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ mở miệng: “Anh Quan, anh vẫn nên đưa cô ấy tới bệnh viện thì hơn."
Ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên phát lạnh, anh đẩy mạnh Nguyễn Bảo Lan ra, xông vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường màu trắng, Tô Lam đang bất an cuộn tròn người lại.
Gương mặt cô ửng lên màu đỏ lạ thường, đôi môi nhợt nhạt vô cùng.
Mái tóc bị ướt mồ hôi dán lên vầng trán cao khiến cô thoạt trông rất điềm đạm đáng yêu.
"Tô Lam."
Quan Triều Viễn gầm nhẹ một tiếng, vọt tới Tay vừa chạm vào mặt cô đã bị nhiệt độ cơ thể cô làm phỏng.
Chết tiệt, sao cô lại nóng như thế?
Nguyễn Bảo Lan nhìn bộ dạng điên cưồng kia của Quan Triều Viễn, không biết vì sao hốc mắt lại đỏ lên.
Cô ta không hị rằng, thì ra bà Quan của Quan Triều Viễn, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, là miếng thịt nơi đầu quả tim vậy lại chính là Tô Lam.
Ngày đó, khi Tô Lam nghiêng ngả lảo đảo lắc lư trước tiểu khu, vừa lúc đụng phải Cô ta.
Nhìn đến bộ dạng áo quần tả tơi của cô, đến đứa ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Bảo Lan không hề nghĩ ngợi, lập tức mang cô về nhà mình.
Tới nhà rồi, nhưng cơn sốt của Tô Lam vẫn không lùi Mỗi lần cô ta muốn đưa cô đi bệnh viện, cô đều ương bướng từ chối, còn cầu xin cô ta đừng nói cho bất cứ ai chuyện cô đang ở đây.
Nguyễn Bảo Lan còn cho rằng cô đã chịu sự tổn thương quá lớn, tâm tình không tốt, nên cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng mà, tại thời khắc vừa rồi, khi Quan Triều Viễn hùng hổ vọt vào trong nhà kiếm người, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Người bắt nạt Tô Lam thành ra như vầy không ai khác chính là Quan Triều Viễn.
Mà người Tô Lam có chết cũng muốn trốn tránh cũng không phải người nào xa lạ, vẫn là Quan Triều Viễn.
Trong nhất thời, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười Tô Lam cũng xem như là Bá Nhạc của mình.
Thế nhưng mình lại thích chồng của cô, còn tặng quần áo cho người ta nữa Cô ta đứng trước cửa, nhìn thấy Quan Triều Viễn vươn tay định bế Tô Lam lên.
← Ch. 2300 | Ch. 2302 → |