← Ch.2109 | Ch.2111 → |
Chương 2678
Quan Triều Viễn vẫn duy trì tư thế đứng sát vách tường không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nâng mắt lên nhìn thoáng qua cặp vợ chồng bên ngoài.
Cái nhìn này, uy hiếp mười phần.
Nhìn thấy vợ da đầu tê dại, vội vàng túm lấy người chồng xoay người rời đi: "Cái gì đó, ừm, em còn muốn đi dạo một chút, bằng không chúng ta chờ chuyến tiếp theo đi"
Người chồng kia đầu cũng đầy mồ hôi lạnh:"A… Được, đó cũng là những gì anh nghĩ"
Cửa thang máy đã được đóng lại một lần nữa.
Tô Lam quả thực cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác.
Quan Triều Viễn này!
Chẳng lẽ không sợ người khác hiểu lầm mình, trước mặt đứa nhỏ ở trong thang máy này làm chuyện gì không thể mô tả sao?
Tô Lam nghẹn khuất ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đôi mắt to sáng mai "Anh có biết rằng hành vì này anh rất ngang ngược không?"
Quan Triều Viễn híp mắt lại, chung quy vẫn buông tha cho cô, anh buông hai tay lui về phía sau: "Chỉ nhìn bọn họ một cái thôi mà đã ngang ngược rồi sao?"
Tô Lam:"…"
Đừng tưởng rằng cô không thấy sát khí tràn ra trong ánh mắt của anh.
Biết mình nói không thắng anh, Tô Lam tỏ ra không so đo nữa.
Tô Duy Hưng xoa xoa bụng của mình: "Cha ơi, con đói rồi"
Tô Duy Hưng dường như ngửi thấy có mùi thức ăn, kéo tay anh trai ra, vội vàng quay đầu lại: "Cha ơi, Mỹ Chỉ cũng đói bụng rồi"
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay: "Các con muốn ăn cái gì?"
Tô Lam từ đầu đến nay không phải là người chọn thức ăn: "Cái gì cũng được."
"Không được nói cái gì cũng được."
Nói xong lời này, Quan Triều Viễn cố ý dựa vào bên cô.
Dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, thấp giọng nói: "Hoặc là ăn anh trước?"
"Khụ khụ! Cái đó, ăn đồ ăn nhanh đi, em muốn ăn đồ ăn nhanh"
Tô Lam nhanh chóng mở miệng, hoàn toàn không cho anh cơ hội trêu chọc mình.
Cửa thang máy được mở ra, cô nhanh chóng một bước đi liền vọt ra ngoài.
Quan Triều Viễn ôm hai đứa nhỏ, nhìn bóng lưng Tô Lam chạy trốn, khóe miệng hiện lên một vòng cung nhàn nhạt.
Hồng Thượng Lâu.
Quan Triều Viễn tùy tiện gọi mấy món ăn, Tô Lam phát hiện toàn bộ đều là món mình thích.
Tô Mỹ Chi hừ một tiếng: "Cha thiên vị! Tất cả đều là những món ăn mà mẹ thích"
Quan Triều Viễn đưa tay xoa xoa trên đầu con gái: "Vừa rồi con không phải còn nói với anh, cha mẹ muốn chuẩn bị muốn có thêm em sao? Không để mẹ con ăn nhiều hơn một chút thì sao có thể sinh em trai và em gái cho các con được cơ chứ?"
Tô Lam nhất thời mặt đỏ bừng: "Này!"
Quan Triều Viễn, cái đồ nhà anh!
Điều này sao lại mang ra nói trước mặt trẻ con cơ chứ.
← Ch. 2109 | Ch. 2111 → |