← Ch.2103 | Ch.2105 → |
Chương 2672
Nhan Thế Khải chỉ còn biết thở d "Thôi được rồi, tôi cảm thấy căn phòng em đang ở quá nhỏ, vì thế tôi sẽ thuê cho em căn hộ khác, tìm một người giúp việc phụ trách chăm sóc cho em, hiện tại em đừng có suy nghĩ nhiều cố gắng tự chăm sóc bản thân cho thật tốt nhanh chóng khỏe lại là quan trọng nhất"
Nghe xong những lời này, Liễu Minh Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhỏm: Xem ra mới vừa rồi Tô Lam vẫn chưa nói gì.
"Anh Nhan, em xin lỗi, em…"
"Không nên nói lời xin lỗi với tôi, thật ra người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi cần… Hiện tại tôi cần phải suy nghĩ lại thật cẩn thận thêm một lần nữa…"
Liễu Minh Hoa đôi mắt đỏ hoe khẻ cúi đầu xuống, một vài sợi tóc xõa lên trên má cô ta.
Chuyện cho đến bây giờ, kế hoạch của cô ta đã thành công 90% rồi.
Mới vừa nãy, Tô Lam cũng đã bị chính mình lừa dối thành công, cô ấy đã cho là mình thất sự vừa mới phá thai nên đã đáp ứng không can thiệp vào chuyện giữa mình và Thế Khải nữa.
Vậy thì 10% còn lại chính là thời gian dài ngắn mà thôi Sớm muộn gì cũng có một ngày mình cũng sẽ bay lên cành cao chim sẽ trở thành phượng hoàng.
Thật quá tốt rồi.
Mình rốt cuộc có thể vượt qua cái nghèo thoát ly khỏi cảnh sống bần hàn khốn khổ của gia đình Bước ra khỏi cái vùng núi hẻo lánh nghèo nàn lạc hậu.
Tuyệt quát Càng nghĩ Liễu Minh Hoa càng cảm thấy hưng phấn đến mức các đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, nụ cười trên mặt dù có cố gắng ép xuống cũng không được.
Lục Anh Khoa hiện tại đang phải chạy đến thủ đô để xử lý chuyện Cố Đức Hiệp, tạm thời trong thời gian ngắn không thể trở về.
Cho nên hôm nay Quan Triều Viễn tự mình lái xe đưa cô về.
Nhưng mà Tô Lam càng đi càng cảm thấy con đường mà chiếc xe này đang chạy không phải là quay về Ngự Cảnh Sơn.
"Chúng ta không phải là đang trở về nhà sao?"
Quan Triều Viễn đang lái xe, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ"
"Vậy chúng ta đây là đang muốn đi chỗ nào?"
Tô Lam lè lưỡi một cái, cái người này lúc nào cũng như vậy hết, toàn tự mình làm theo ý mình tiền trảm hậu tấu.
Cũng may cô là người đơn giản vốn cũng không thích phải suy nghĩ nhiều cho mệt mỏi đầu óc.
Trong lúc Quan Triều Viễn lái xe, cô nhàm chán nhìn xem phong cảnh bên ngoài Đột nhiên nhớ đến một sự kiện vội hỏi: "Đúng rồi, mấy hôm trước không phải anh nói phải đi công tác ở trên biển sao?
Làm thế nào còn có thể bị thương vậy?"
Hơn nữa nó còn là vết thương do sung gây ra Quan Triều Viễn nhướng mày: "Vết thương của tôi đã lành rồi, bây giờ mới nhớ đến hỏi thăm có phải hơi muộn rồi không?"
Tô Lam bị nói đến nóng bừng cả mặt ngượng ngùng nói: "Lúc trước vì tôi quá lo lắng cho thân thể của anh nên cũng không có tâm tình nào để đi hỏi thăm người khác…"
"Tôi cũng đâu có ý định tìm em tính sổ, nên em không cần phải giải thích gì cả"
Tô Lam nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cũng không nói lại được anh"
Nói xong cô lại lần nữa nằm úp sấp lên cửa sổ xe, bắt đầu suy nghĩ miên man.
← Ch. 2103 | Ch. 2105 → |