← Ch.1997 | Ch.1999 → |
Chương 2565
Tổng giám đốc Hồ dùng chân ấn Nguyễn Bảo Lan xuống, hai tay bắt đầu xé quần áo cô ta.
"Toạc.."
Một tiếng vang giòn tan, chiếc áo khoác nhỏ của Nguyễn Bảo Lan bị xé rách, cánh tay trằng nõn lộ ra.
Thứ căng phồng phía sau áo sơ mi khiến Tổng giám đốc Hồ nhìn vào thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Xem ra tin đồn quả nhiên là không sai, Nguyễn Bảo Lan này ít nhất cũng phải cúp E.
Hơn nữa nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô ta chắc chắn vẫn còn non Nghĩ đến đây, Tổng giám đốc Hồ hèn mọn kia càng thêm hưng phấn, ông ta đưa tay muốn kéo áo thun của Nguyễn Bảo Lan.
"Cứu. Cứu tôi với. Đừng làm thế"
Nguyễn Bảo Lan khóc lóc, liều mạng giấy giụa.
Hai người đàn ông bên cạnh dường như xem cảnh này quá nhiều, lúc này không chỉ không có ý định ngăn cản, ngược lại cười hì hì khuyên bảo.
"Cô gái nhỏ, cô nói xem cô là cần gì đây?
Cô ngoan ngoãn nghe lời thì tốt rồi. Nếu hầu hạ Tổng giám đốc Hồ thật tốt, không chừng sẽ cho cô một vai để diễn."
*Đồ khốn nạn, cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi với."
Nguyễn Bảo Lan vừa kêu gào vừa khóc Đúng lúc này, Quan Triều Viễn cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Một lần nữa đi ngang qua chỗ ngồi của phòng này.
Thấy có người tới, Nguyễn Bảo Lan nhân cơ hội đạp Tổng giám đốc Hồ một cước, liều mạng chạy về phía cửa.
"Cứu tôi, cứu tôi..."
Ánh mắt lạnh như băng của Quan Triều Viễn nhìn cô ta một giây, sau đó vô tình rời đi Anh đã đi mà không có một chút do dự.
Nguyễn Bảo Lan hoàn toàn bị sốc.
Cũng chính là trong nháy mắt hoảng hốt này, Tổng giám đốc Hồ một lần nữa nhào tới.
Ông ta nắm lấy mái tóc của cô ta và tát cô ta hai cái: "Con đĩ này, cô còn dám đá tôi sao?"
Nguyễn Bảo Lan khóc lóc, cả người run rẩy cầu xin: "Tổng giám đốc Hồ, cầu xin ông, cầu xin ông, buông tha cho tôi đi"
"Buông tha cho cô? Mơ đi"
Người Tổng giám đốc Hồ đầy mùi rượu.
Ông ta dùng sức trực tiếp kéo cô ta vào trong ghế, bắt đầu xé quần cô ta.
"Đừng! Cứu tôi, ai cứu tôi với."
Cô ta nẫm trên ghế sô pha, tiếng kêu rên rỉ kiệt sức.
Tổng giám đốc Hồ mạnh mẽ ngồi trên người cô ta, ép cô ta không thể giấy giụa Cô ta có thể thấy quần sắp bị kéo xuống.
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói u ám, khàn khàn không vui "Loại chuyện này, vẫn nên để người khác đồng ý thì hơn"
Nguyễn Bảo Lan bị giữ chặt, không có cách quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng lớn tiếng cầu cứu: "Cứu tôi, cứu tôi! Tôi đã bị lừa, tôi không muốn"
Tổng giám đốc Hồ sửng sốt một lúc, động tác của ông ta dừng lại, tâm trạng có chút không vui quay đầu lại nhìn Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn đang đứng ở bên ngoài chỗ ngồi, ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm.
← Ch. 1997 | Ch. 1999 → |