← Ch.1929 | Ch.1931 → |
Chương 2497
Nói tới đây, cậu Tư liếc mắt nhìn sang Tô Lam.
Hình như Quan Triều Viễn không vui, anh liếc nhìn đồng hồ: "Còn có hai mươi giây"
Cậu Tư tự nhiên phóng khoáng: "Hai mươi giây còn lại để cho hai người, tôi hiểu ý của cậu Quan. Đã làm phiền nhiều rồi, tôi xin từ biệt trước."
Nói xong, anh ta xoay người bước đi.
Thấy người đàn ông này biết điều như vậy, Quan Triều Viễn cũng không cảm thấy khó chịu như vừa rồi Khóe miệng anh khẽ giật giật: "Nói với người phụ nữ của anh, biệt thự này ở chỗ tôi thích hợp hơn so với cô ấy"
"Cảm ơn" Bước chân của cậu Tư dừng lại.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, từ góc độ này làm đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lướt qua.
Người đàn ông này...
Cô chợt đứng dậy, cất bước định đi ra ngoài Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cánh tay cô bị Quan Triều Viễn nằm chặt.
Anh dùng sức kéo một cái, Tô Lam đã ngã vào lòng anh.
Một vòng tay to lớn giam cầm cô trong lòng mình.
Khuôn mặt Quan Triều Viễn lạnh như băng, giọng nói của anh không vui: "Ngay trước mặt anh, em nhìn lén anh ta ba lần rồi chẳng lẽ không đủ à? Giờ còn định chạy theo anh ta, trong khi rố ràng anh cũng nhìn thấy?"
Những lời của Quan Triều Viễn khiến cho Tô.
Tô Lam hơi ngạc nhiên: * Không phải, chẳng qua tôi thấy anh ta trông hơi quen"
"Anh ta là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của anh trai em, em quen cái gì?"
Giọng nói Quan Triều Viễn càng thêm không vui khi nghe cô nói thế.
Vừa rồi nếu không phải tên họ Tư kia chạy nhanh, thì có khi anh đã ra tay trừng trị anh ta rồi.
"Đúng là anh ta."
Đột nhiên vẻ mặt của Tô Lam trở nên lạnh như băng.
Quan Triều Viễn nhìn cô.
Cô nhóc này không nhận ra người đàn ông kia, cho nên mới nhìn anh ta nhiều như vậy.
Sau khi hiểu được điều này, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia mới dịu dàng một chút.
"Sao em phản ứng chậm thế nhỉ?"
Tô Lam lên tiến: "Không phải do tôi phản ứng chậm, tôi làm gì nhớ những người đàn ông không quan trọng chứ?"
Hơn nữa, trước đây cô cũng chỉ nghe được từ mấy tin tức bên lề đường. Nghe nói Mộ Mãn Loan đã leo lên người một chàng trai giàu có. Ngày hôm đó khi đang đi quay phim, cô tình cờ nghe được từ trợ lý của Mộ Mẫn Loan có nhắc đến cậu Tư.
Lúc ra cửa chỉ nhìn lướt qua một nửa khuôn mặt, làm sao cô nhớ được chứ?
Tô Lam không biết rằng, những lời này của cô vô hình đã lấy được lòng cậu Quan của chúng ta.
Suy cho cùng, chỉ cần nghe tiếng bước chân là cô có thể phân biệt được Quan Triều Viễn.
← Ch. 1929 | Ch. 1931 → |