← Ch.1918 | Ch.1920 → |
Chương 2486
Thẩm Tư Huy thấy phản ứng này của anh thì đã biết mình sẽ có những thứ rượu kia sớm thôi: "Như thế nào anh hai, lúc này hài lòng lắm đúng không?"
Quan Triều Viễn đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô Lam.
Nhàn nhạt quét mắt sau lưng cô, chắc chẳn không quá thấp, lúc này mới lười biếng nói: "Còn thích hợp."
Thẩm Tư Huy biết người này là người miệng nói một đường nhưng lòng nghĩ một nẻo, cũng lười nên không chấp nhặt với anh: "Em đã thiết kế bao lâu rồi, nếu như chỉ là ngẫu hứng, thì nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất hay những nữ diễn viên nổi tiếng cũng sẽ tìm đến"
Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam đi một vòng rồi đi ra ngoài.
Thẩm Tư Huy vội vàng đuổi theo: "Anh hai, bộ váy thủ công này của em đắt lắm đó."
"Mười rương rượu Louis XIII được ủ hai mươi năm đã được đưa đến hầm rượu của nhà em rồi"
Trên mặt Thẩm Tư Huy lập tức lộ ra nụ cười: "Không hổ là anh hai của em, quả nhiên nói là làm được"
Tô Lam mới vừa xuống lầu, liếc mắt đã thấy được Lục Anh Khoa đang đứng bên cạnh Lamborghini để mở cửa cho cô.
Cô do dự một chút, ngay sau đó mở miệng nói: "Cậu Quan, chúng ta có thể đổi xe hay không..."
Quan Triều Viễn nhìn cô một cái.
Tô Lam liền vội vàng giải thích: "Tôi thấy tối nay có chút lạnh."
Cô sẽ không thừa nhận rằng sáu chiếc xe này thật sự quá bắt mắt.
Quan Triều Viễn trầm ngâm một chút, nhìn bờ vai trần và thân thể gầy của cô.
"Lục Anh Khoa, muốn đổi xe thì phải mất bao lâu."
"Khoảng mười năm phút đồng hồ."
"Đi đi"
"Vâng, ông chủ."
Thấy sáu chiếc Lamborghini trước mắt rời đi theo thứ tự, rốt cuộc Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, cô đột nhiên cảm nhận được hơi ấm trên người.
Một áo khoác màu đen áo rơi trên bờ vai của cô.
Tô Lam kinh ngạc quay đầu, phát hiện không biết lúc nào mà Quan Triều Viễn đã cởi áo khoác của mình xuống: "Cậu Quan, không cần..."
Nhưng có ai biết lời của Tô Lam còn chưa dứt, Quan Triều Viễn đã không vui nhíu mày: "Trời lạnh, nếu bị bệnh tôi cũng sẽ không chăm sóc cho cô."
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh, Tô Lam lại vô hình cảm thấy có chút buồn cười.
Thật là một người khẩu thị tâm phi.
Sau khi im lặng một lát, Tô Lam đột nhiên mở miệng: "Cậu Quan, tôi rất thích..."
Biểu tình trên mặt lại.
Quay đầu nhìn người con gái bên cạnh mình, thì có một tia sáng kỳ lạ đang đang lóe lên trong mắt anh.
Tô Lam sững sốt một chút: Triều Viễn hơi cứng Không đúng.
Tại sao Quan Triều Viễn lại dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn mình?
Đột nhiên nhận ra mình có thể đã sai ở nơi nào đó, gương mặt đang tươi cười của Tô Lam đỏ ửng: "Chuyện đó, tôi không phải có ý đó, tôi....
← Ch. 1918 | Ch. 1920 → |