← Ch.1871 | Ch.1873 → |
Chương 2439
Na Na đi tới cửa, vừa mới bước ra cửa phòng, liền thấy được Tô Lam đứng ở cửa.
Trên mặt cô ta hiện lên một tia châm chọc cười lạnh: "Ngại quá, Duyệt Tư phải nghỉ ngơi, cô đến không đúng lúc rồi, trở về đi"
Tô Lam thản nhiên nhìn cô ta một cái: "Cô ta phải nghỉ ngơi, vậy người vừa rồi nghe cô nói nhảm là quỷ?"
Nói xong lời này, nàng một cô đẩy Na Na ra, rồi đi vào.
"Này, cô có chút văn hóa nào không thê?
Cô mau dừng..."
Na Na theo cô tiến vào, đang chuẩn bị ngăn Tô Lam bên ngoài Thình lình nghe được giọng nói của Lê Duyệt Tư: "Na Na, chị đi ra ngoài trước đi."
Na Na hung tợn trừng mắt nhìn Tô Lam một cái, lúc này mới xoay người tức giận rời đi.
Dường như có chút ngoài ý muốn khi Tô Lam lần thứ hai xuất hiện ở đây, Lê Duyệt Tư kinh ngạc mở miệng, "Cô tìm tôi?"
Tô Lam chẳng có bao nhiêu hảo cảm với vị minh tinh này nữa.
Cho nên lúc này đây, cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: "Người mà đẩy cô là bạn của tôi."
Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư hơi hơi sửng sốt, lập tức cười lớn: "Tôi biết, cậu ta cũng là em trai của bạn thân cô, đúng hay không?"
"An Nguyên không cố ý muốn thương tổn cô' Lê Duyệt Tư cười lạnh: "Cô cũng không phải anh ta, sao cô biết được anh ta không phải cố ý"
"Tại sao cậu ấy lại cãi nhau với cô?
Nguyên nhân chuyện này, tôi nghĩ cô và người trợ lí kia hẳn là càng thêm rõ ràng"
Lê Duyệt Tư quét mắt liếc Tô Lam.
một cái, "Sao, thái độ này của cô là đang cảm thấy bất công thay cho cậu ta à?"
"Không phải, cậu chủ Quan nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa tố cáo cậu ấy có ý định mưu sát. Chuyện mưu sát này, cô hẳn là rõ ràng, căn bản cậu ấy không phải cố ý."
Lê Duyệt Tư giả bộ n‹ "Cô nói như vậy, làm tôi thấy thực ra cậu ta chỉ đẩy tôi một chút, lực trên tay cũng không phải quá nặng, nhưng lúc ấy tôi đi giày cao gót, hơn nữa đứng ở bên cạnh cầu thang, lúc tôi ngã xuống vốn anh ta muốn đưa tay đỡ lấy tôi, nhưng lại chậm một bước không giữ kịp."
Nói đến đây, cô ta còn giơ tay ra: "Đây còn có dấu vết anh ta nằm lấy tôi."
Nghe thế, Tô Lam không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nếu là như vậy, tôi hy vọng cô Lê có thể rút đơn kiện."
Lê Duyệt Tư cười như không cười nhìn cô một cái: "Nhưng chính cô vừa rồi cũng nói, Triều Viễn đã nhúng tay, cho nên chuyện này chẳng lẽ không phải cô nên tìm anh ấy sao?"
"Nếu anh ấy dễ dàng đồng ý như vậy, tôi cần gì phải xuất hiện ở đây."
Trên mặt của Lê Duyệt Tư lộ ra tươi cười của người thắng cuộc: "Tôi biết Triều Viễn nhiều như vậy năm, anh ấy rất cố chấp, anh ấy đã quyết định thứ gì đó, thì sẽ không bao giờ thay đổi."
"Cô Lê, bây giờ cô cũng đừng đắc ý vội.
Cậu chủ Lục coi trọng cô như vậy, biết được.
cô gặp chuyện không may, anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới. Nếu bị anh phát hiện chuyện khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh ta mà là Quan Triều Viễn, tôi cảm thấy chắc anh ta cũng Nói đến đây, cô ta còn giơ tay ra: "Đây còn có dấu vết anh ta nằm lấy tôi."
← Ch. 1871 | Ch. 1873 → |