← Ch.1861 | Ch.1863 → |
Chương 2429
Nghe giọng nói của Tô Lam đột nhiên nhỏ dần đi, ở trong lòng Nhan Thế Khải âm thầm tự nói: Tô Lam, thực xin lỗi rôi Tô Lam, sau khi duy nhất biết kết quả kiểm tra này, nhìn rất đau lòng, chạy vội lên xe buýt số hai mươi tám. Bây giờ anh có một ca giải phẫu, thật sự là không thể đi theo nó được."
Tô Lam nháy mắt hoàn hồn: "Em lập tức xin phép nghỉ rồi đi tìm nó."
Sau khi cúp điện thoại, cô liền vội vàng viết giấy phép, rồi vội vàng bắt xe chạy đi Quan Triều Viễn này là người cha mà Tô Duy Nhất và Tô Chỉ Chỉ tự mình nhận định.
Tô Lam chưa từng thấy con của mình tỏ ra hảo cảm với một người đàn ông nào như vậy.
Sau khi biết được mình có thể là con trai của Quan Triều Viễn, Tô Duy Nhất nhất định rất vui vẻ?
Nhưng mà tờ giấy giám định cha con kia lại làm hi vọng của bé tan biến, sau đó chắc chắn nó sẽ rất khó chấp nhận.
Tô Lam hiện tại vô cùng muốn tìm ra con trai mình.
Lúc Tô Lam tới trạm xe của tuyến xe số hai mươi tám, cô vừa mới mới vừa xuống xe, liền thấy bên trong bến xe, một chiếc Lincoln xa hoa đang dừng ở đó.
Dù chiếc xe kia cố gắng khiêm tốn, nhưng dáng người đang đứng tựa vào thân xe lại làm cho mắt sáng của Tô Lam rực lên.
"Lục Anh Khoa!"
Tô Lam vội vàng chạy qua Chẳng qua cô mới vừa hô tên của Lục Anh Khoa, liền nhìn thấy anh xoay người lại ra hiệu nhỏ tiếng với mình.
Tô Lam sửng sốt một chút Cô chạy chậm lại, nghi ngờ bước nhẹ qua.
Đến lúc cô bước đến bên cạnh xe, thấy một cảnh trước mắt, mắt đột nhiên đỏ lên.
Chỉ thấy cửa sau xe Lincoln mở ra, Quan Triều Viễn ngồi ở trên đó, bóng dáng nhỏ nhỏ của Tô Duy Nhất đang cuộn lại trong lồng ngực anh.
Hai người họ đều đang ngủ Thắng nhóc kia đang nằm chặt vạt áo của Quan Triều Viễn, hốc mắt hồng hồng, dường như vừa mới khóc xong.
Mặt mày Quan Triều Viễn thường ngày lạnh như tiền, giờ phút này lại vô cùng dịu dàng.
Lục Anh Khoa đè thấp tiếng nói: "Sau khi cậu chủ nhỏ nhìn thấy kết quả xét nghiệm thì rất đau lòng, một mình chạy đi, Boss lo lắng cho nên theo lại đây"
Mắt Tô Lam càng đỏ, nước mắt lưng tròng.
"Boss nhìn thấy cậu chủ nhỏ khóc vô.
cùng đau lòng, nên tới đó ôm cậu ấy. Nói cho cậu ấy, cho dù boss không phải là ba ruột của cậu ấy, thì ngài ấy cũng sẽ yêu thương cậu ấy như ba ruột."
Rốt cục, nước mắt của Tô Lam: không kìm được nữa Cô bụm miệng, tùy ý để nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Cô không dám khóc thành tiếng, sợ quấy nhiễu cha con trên xe.
Nếu. Nếu, bọn họ thật sự là cha con ruột, thì thật là tốt biết bao!
Thời gian rất nhanh đã là cuối tuần.
Bởi vì Tô Lam phải học ở Lan Ly, cho nên vì công tác, trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì cô sẽ ở kí túc xá trong trường học từ thứ hai đến thứ sáu.
Cô vừa mới sắp xếp mọi thứ chuẩn bị về nhà, thì tiếng chuông di động vang lên.
Là một tin nhắn ngắn.
Tô Lam vừa thấy, là thông báo thanh toán thành công của bệnh viện Hà Hải.
← Ch. 1861 | Ch. 1863 → |