← Ch.1845 | Ch.1847 → |
Chương 2413
Dường như nhìn thấu được sự nghỉ ngờ trong đáy mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn uể oải nói "Hay là cô định mặc như thế này ra ngoài?"
Cúi đầu nhìn quần áo của mình đã bị xé ngổn ngang, Tô Lam trong lòng không nhịn được thầm mảng một câu cầm thú.
Sau một hồi loay hoay, cô bực bội nhận lấy chiếc áo sơ mi trằng sau đó quơ quơ móng vuốt nhỏ: "Tôi phải thay quần áo, anh xoay người lại đi"
Lần này Quan Triều Viễn lại bất ngờ hợp tác.
Khóe miệng anh nhè nhẹ nhếch lên rồi quay người đi.
Tuy rằng hai người đã có tiếp xúc thân mật nhưng cứ như vậy mà tùy tiện thay quần áo trước mặt anh, Tô Lam bày ra dáng vẻ nô tì không làm được.
Sau khi cởi áo vest xuống, Tô Lam vẫn chưa yên tâm mà quay lại nhìn một cái.
May sao Quan Triều Viễn vẫn coi như là chính nhân quân tử, cả quá trình anh đều lặng lẽ ngoan ngoãn mà không có ý định nhìn trộm.
Thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần ào trên người xuống rồi mặc lên chiếc sơ mi rộng thùng thình Vì để cho quần áo nhìn trông tự nhiên hơn một chút cô vừa xắn tay áo lên vừa nhét một phần vạt áo vào trong quần.
Sau khi xác định không có vấn đề gì nữa cô mới mở miệng: "Được rồi"
Quan Triều Viễn quay người lại, trên mặt như cũ vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Chỉ có điều trong mắt lại nhuộm một tầng bóng mờ.
Tô Lam không hề biết rằng: Lúc Quan Triều Viễn xoay người, anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình thay quần áo của cô qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Bối cảnh là đường cong tuyệt đẹp, vòng eo mềm mại và mảnh khánh.
Mặc lên một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cô lại có một loại mỹ cảm mỏng manh khác.
Quan Triều Viễn vừa nghĩ đến đó, đang định tiến đến phía trước hôn cô.
Tô Lam chui ra ngoài thật nhanh, trực tiếp mở cánh cửa xe ra.
"Cô giáo nhà trẻ ra rồi, chúng ta mau qua đón con đi"
Quan Triều Viễn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, vành tai đã đỏ bừng lên, khóe miệng vô thức nhếch lên.
"Bố ơi, mẹ ơi!"
Tô Mỹ Chỉ vừa nhìn thấy hai người họ liền vung ra khỏi tay cô giáo rồi chạy phóng thật nhanh ra.
Tô Lam ngồi xổm trên mặt đất rồi dang rộng hai tay ra chuẩn bị nghênh đón cái ôm của con gái.
Nhưng sắp đến gần cửa lại thấy Tô Mỹ Chi xoay người lao thẳng vào trong vòng tay của Quan Triều Viễn.
"Con nhóc thối"
Nhìn thấy Tô Mỹ Chỉ vui vẻ rúc vào ngực Quan Triều Viễn, Tô Lam bất mãn nhéo vào hai má cô bé: "Có ba rồi đến cả mẹ cũng không cần nữa rồi đúng không?"
Tô Mỹ Chỉ ôm lấy khuôn mặt điển trai của Quan Triều Viễn rồi "chụt" một phát lên mặt anh: "Vì mẹ còn có Cát Cát mài"
Vừa nhắc đến Tô Duy Hưng, Tô Lam thuận thế quay đầu nhìn lại Nhưng nhìn thấy tên nhóc kia căn bản không nhảy nhót vui vẻ như Tô Mỹ Chỉ.
← Ch. 1845 | Ch. 1847 → |