← Ch.1840 | Ch.1842 → |
Chương 2408
Lực trên tay Quan Triều Viễn càng mạnh hơn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như biến dạng.
Giờ phút này Tô Lam giống như một con mèo bị trụng lông, liều mạng giấy dụa: "Tôi nói, nếu như anh lấy tôi ra để kích động một người phụ nữ khác, chuyện này.
quả thực là quá buồn cười và ấu trĩ!"
Quan Triều Viễn nhất thời híp mắt lại: "Cô nói như vậy ngược lại tôi lại cảm thấy rất nực cười."
"Nhưng mà điều nực cười hơn là cho dù thực sự là như vậy thì cô cũng chỉ có thể khuất phục. Tôi muốn cô ở bất cứ nơi nào thì cô cũng đều không có cách nào từ chối được"
"Anh... Hừ!"
Mắt nhìn thấy tay người đàn ông xé toạc chiếc áo len mỏng manh của cô.
Tô Lam dù có giấy dụa thế nào thì ở trước mặt anh cũng lộ ra vẻ không có chút năng lực phản kháng "Quan Triều Viễn, tên khốn kiếp nhà anh, anh không phải là đàn ông"
Tô Lam bị dọa chết khiếp, lúc nói chuyện cũng có chút không kiểm soát được lời nói.
"Tôi có phải là đàn ông hay không thì đợi một lát nữa cô sẽ biết thôi?"
"Anh buông tôi ra, tôi muốn ly hôn, anh đừng đụng vào tôi"
Cô vừa dứt lời thì động tác của người đàn ông cũng đột nhiên dừng lại Hơi thở lạnh băng kia quét qua: "Nói lại lần nữa?"
Cũng không biết tại sao mà Tô Lam bị sự hung tợn này của anh làm cho mũi bỗng cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ lên: "Cuộc đời này của tôi ghét nhất chính là kẻ thứ ba, tôi không muốn làm kẻ thứ ba.
Người trong lòng của anh đang ở bên ngoài, tại sao anh lại có thể ở đây làm những việc này với tôi? Anh buông tôi ra, buông rai"
Nhìn thấy bộ dạng đang liều mạng đánh anh của cô, cơn tức giận của Lê Triều Viễn vốn đã lên đến đỉnh điểm nhưng bỗng chốc lại ngây ngẩn cả ra.
Anh cứ như vậy nhìn cô nhóc ở trong lòng mình, dường như là đang tiêu hóa lời mà cô vừa nói.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh tựa hồ như bắt được điều gì đó quan trọng: Cô đang ghen sao?
Khi chụp được bàn tay nhỏ bé của cô đang làm càn đập tới: "Thực ra tôi rất tò mò."
Tô Lam không cách nào nhúc nhích được chỉ có thể căm phãn nhìn chăm chằm anh: "Trước đây người khiêu khích ở trước mặt cô không thiếu nhưng cô vẫn rất bình tĩnh. Nhưng vì sao với một Lê Duyệt Tư lại có thể làm cô tay chân luống cuống lên rồi?"
Lời của Quan Triều Viễn giống như tiếng sấm bên tai Trong đầu Tô Lam bỗng chốc trống rỗng.
Đúng vậy.
Đúng là giống như lời Quan Triều Viễn nói, Lê Duyệt Tư với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường Cô rốt cuộc là đang giận cái gì?
Ủy khuất cái gì?
Nhìn thấy biểu cảm ngây dại của cô, lửa giận trong lòng Quan Triều Viễn nhanh chóng được dập tắt hơn phân nửa.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống ở hai bên đầu cô: "Hay là nói, cô sớm đã yêu.
Tô Lam trong nháy mắt hét lên: "Yêu cái đầu anh!"
Quan Triều Viễn không nói gì mà dùng sức vỗ vào chiếc mông nhỏ của cô một cái: "Người làm mẹ rồi khônng được phép nói bậy"
"ối, Quan Triều Viễn, tên khốn kiếp nhà anh"
Thẩm Tư Huy ở bên ngoài phòng ăn thấy hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam mãi vẫn chưa ra ngoài.
← Ch. 1840 | Ch. 1842 → |