← Ch.1830 | Ch.1832 → |
Chương 2398
"Các người có nhầm lẫn gì không? Để chúng tôi quay ở đây? Hiện trường có rất nhiều người đang chờ, làm sao chúng tôi quay được."
Âm thanh sắc nhọn phá tan sự yên lặng trong nhà hàng.
Thực khách quay đầu nhìn sang Nhìn thấy một người giống như trợ lý đang vênh váo kiêu ngạo đứng giữa hội trường, hai tay chống nạnh: "Chẳng lẽ ông chủ của các người không thông báo với các người địa điểm nên được dọn dẹp trước khi quay phim sao? Có biết hôm nay ai là người đến quay phim ở chỗ của các người không?"
Người phục vụ trong khách sạn mang theo một khuôn mặt tươi cười: "Chị Na Na, thực sự rất xin lỗi, vì trước đó chúng tôi nhận được thông báo là ngày mai mọi người mới đến quay. Bây giờ lại nói muốn sử dụng địa điểm ngay lập tức, chúng tôi cũng muốn kinh doanh mà."
"Nếu không thì bây giờ chúng tôi sẽ đóng cửa hàng ngay, nhưng các cô có thể phải đợi một chút. Dù sao ở đây vẫn còn một vài bàn khách, chờ họ ăn xong đã. Cô thấy thế có được không?"
Na Na lạnh lùng chế nhạo: "Đợi? Anh để chúng tôi đi thời gian của chúng tôi quý giá như thế nào.
không? Anh không hiểu tiếng người đúng không? Tôi muốn các anh bây giờ thu dọn địa điểm ngay lập tức."
Người phục vụ có chút khó xử: "Nhưng..."
Bây giờ thời gian cũng không tính là muộn lắm, nên không có nhiều người đến ăn ở đây mấy, cộng thêm bàn ăn của Tô Lam là tổng cộng có ba bốn bàn.
Ba bàn khác vì cuộc tranh chấp này mà đã đứng dậy rời đi, giờ chỉ còn lại bàn của Tô Lam.
Nữ trợ lý được gọi là Na Na hung hăng nhìn người phục vụ.
Bước đi trên đôi giày cao gót, đi về phía đám người Tô Lam một cách đầy vênh váo tự đắc.
"Cộc cộc!"
Ngón trỏ cong lên, gõ hai lần lên bàn, rồi ngạo nghễ nói: "Bữa ăn này miễn phí, bây giờ các người lập tức đi ngay"
Nhan Thế Khải không nâng mí mắt, chỉ cười, nhìn Liễu Minh Hoa và Tô Lam: "Như thế nào? Mùi vị cũng được đúng không."
Liễu Minh Hoa chưa gặp phải loại trận chiến này bao giờ, trong lòng có chút căng thẳng, thậm chí không nếm được cả mùi của vị đồ ăn.
Nhưng Tô Lam rất bình tĩnh, cô mỉm cười gật đầu: "Mùi vị cũng không tồi."
Na Na thấy bọn họ thế mà lại phớt lờ mình thì rất tức giận: "Có bị làm sao không? Tôi đang nói chuyện với các người đấy! Tôi bảo các người đi ngay, nghe không hiểu hay là điếc hả?"
Nhan Thế Khải còn chưa kịp nói, Tô Lam đã đặt đũa xuống: "Chúng tôi cũng đang ăn, cô là không nhìn thấy hay bị mù thế Na Na chưa bao giờ bị mảng như thế này, cô ta lập tức ngẩn ngơ: "Cô dám mảng tôi, cô có biết tôi.
Tô Lam chậm rãi cầm đũa lên, gắp một đống vào bát đĩa rồi ngắt lời cô ta: "Nhìn cách ăn mặc của cô, nhiều nhất cô chỉ có thể là một trợ lý, nhưng cô có biết không? Cô như này thật kiêu ngạo và không nói lý lẽ, rất dễ bôi đen cho nghệ sĩ của nhà cô.
Bên trong nhà hàng, Tô Lam đang dẫn mặt nữ trợ lý đó không thương tiếc.
Bên ngoài khách sạn, một người đàn ông đẹp trai ăn mặc rất thời trang đang gọi điện "Anh hai, còn đang họp sao? Theo em thấy ấy à, nếu anh mà còn không xuống núi là con mèo nhỏ mà anh nuôi sắp bị người đàn ông khác cướp đi rồi đó. Để em nghĩ thử xem, sao em lại thấy anh ta đặc biệt trông giống bác sỹ ở bệnh viện trung tâm Ninh Lâm thế, bác sỹ đó họ Nhan?"
Đầu dây bên kia im lặng lạ thường.
Sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Địa chỉ"
← Ch. 1830 | Ch. 1832 → |