← Ch.1828 | Ch.1830 → |
Chương 2396
Tô Lam đang định lên xe, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc từ phía sau truyền đến: "Bác sĩ Tô, thật sự là cô sao?"
Tô Lam quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Minh Hoa đang vui vẻ đi về phía bên này.
"Tôi nghe bọn họ nói cô đã đến Lan Ly để học nâng cao, gia đình tôi sống ở đối diện, không ngờ rằng tôi sẽ thực sự gặp được cô ở đây"
Tô Lam gật đầu: "Thật ra mấy năm nay tôi luôn muốn học lại Trung y, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
"Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, ai mà không biết khoa y khoa của Lan Ly, là khoa y khoa trong cả nước không ai sánh kịp. Không nói những chuyện này nữa, hôm nay hai chúng ta không dễ dàng gì mới gặp được nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Tô Lam có chút khó xử nhìn Lục Anh Khoa.
Mặc dù Lục Anh Khoa là cấp dưới của Quan Triều Viễn, nhưng ở bên ngoài anh ta cũng là một nhân vật có thể hô gió gọi mưa.
Tô Lam chưa bao giờ coi anh ta như một người hầu có thể gọi đi gọi đến Lục Anh Khoa có thể nhìn thấu những lo lắng của Tô Lam, anh ta nói trước: "Tôi vẫn còn việc phải giải quyết, một giờ có đủ không?"
Tô Lam mỉm cười, gật đầu với anh ta: "Cảm ơn anh"
Hai người họ tìm đến một nhà hàng gần đó.
Vừa bước vào, Liễu Minh Hoa đã bị bóng dáng quen thuộc thu hút: "Bác sĩ Nhan thật trùng hợp nha, sao anh cũng ở đây?"
Liễu Minh Hoa vui mừng bước đến bên cạnh Nhan Thế Khải, đôi mắt lấp lánh: "Bác sĩ Nhan, chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau được không?"
Cô ta sẽ không nói cho Tô Lam biết, ột vừa nãy khi cô ta đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy Nhan Thế Khải đang ủ rũ ngồi ăn ở nhà hàng này.
Cho nên cô ta nhân cơ hội này gọi Tô Lam đến, giả vờ như có một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhan Thế Khải ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liễu Minh Hoa.
Đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy Tô Lam ở phía sau lưng Liễu Minh Hoa.
Khuôn mặt hiền lành ban đầu đột nhiên tái xanh, dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, nắm tay dần dần nắm chặt: "Không cần đâu, tôi ăn xong rồi"
Nhan Thế Khải đột ngột đứng dậy, quay người rời đi Tô Lam sững người trong giây lát Tính cách của Nhan Thế Khải luôn rất dịu dàng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác anh ta tức giận như vậy là vì nhìn thấy mình?
Liễu Minh Hoa nghe thấy Nhan Thế Khải muốn rời đi, cô ta liền trở nên lo lắng, nắm lấy cánh tay của anh ta.
"Bác sĩ Nhan, không phải lâu rồi anh không gặp bác sĩ Tô sao? Vừa rồi tôi tình cờ gặp cô ấy ở cửa trường Lan Ly. Hay là ba chúng ta ăn một bữa với nhau đi, coi như là hồi tưởng chuyện cũ?"
Nhan Thế Khải đứng yên, nắm đấm buông lỏng, lại siết chặt.
Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên và nhìn Tô Lam thật sâu.
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, cuối cùng anh ta cũng chọn ngồi xuống.
Liễu Minh Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không sai Cô ta luôn biết Nhan Thế Khải thích Tô Lam.
Thậm chí lần trước cô ra còn giúp mai mối hai người Nhưng sau đó, khi cô ta đến gần Tô Lam và Lâm Thúy Vân hơn một chút, cô ta mới biết bên cạnh Tô Lam dường như còn có một người đàn ông khác.
← Ch. 1828 | Ch. 1830 → |