← Ch.1807 | Ch.1809 → |
Chương 2375
Là Quan Triều Viễn đã đưa anh ấy từ nước ngoài trở về, dưới sự chăm sóc của một tên mafia của nước ngoài.
Thẩm Tư Huy còn nói với mình.
Để có thể chắc chắn đưa được Tô Duy Nam trở về, Quan Triều Viễn cũng đã đích thân ra nước ngoài.
Anh ấy còn bố trí hơn chục chuyên gia đẳng cấp thế giới, lên phương án xuất viện và đi cùng trong suốt quá trình.
Nên mới có cảnh Tô Duy Nam xuất hiện ở nhà họ Tô.
Nếu nói không cảm động thì chính là nói dối Nhưng tại sao Quan Triều Viễn lại làm cho mình nhiều thứ như vậy?
Chẳng lẽ anh ấy thực sự...
Lúc bắt đầu, Tô Lam luôn nghĩ Quan Triều Viễn quấn vào mình, chỉ vì mình có thể chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra của anh ấy.
Nhưng sau đó, cô cảm thấy mọi thứ dường như đã trở nên không đơn giản như vậy.
Khi cô gặp nguy hiểm, Quan Triều Viễn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.
Khi cô gặp khó khăn, anh là người đầu tiên tiến đến bên cô.
Ngay cả khi cô cô đơn bơ vơ, lúc say rượu, người xuất hiện bên cạnh cô vẫn là anh...
Tô Lam khẽ cần môi: Quan Triều Viễn, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Anh không biết nếu cứ như vậy, tôi sẽ...
"Cô Tô, giờ thăm bệnh hôm nay đã hết rồi, hôm khác quay lại ạ."
Một y tá xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Qua lớp kính dày, Tô Lam dùng đầu ngón tay để phác họa khuôn mặt điển trai của anh trai mình: "Anh, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết, em về trước đây, ngày mai em đưa Duy.
Hưng và Mỹ Chi cùng nhau đến thăm anh."
Tô Lam quay người bước vào thang máy, vừa ấn nút đóng cửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu truyền đến: "Đợi một chút."
Cô hoàn hồn, nhanh chóng nhấn lại nút mở.
Sau một hồi tiếng giày cao gót vội vã, người phụ nữ với mái tóc đen dài mặc áo khoác dạ dài bước vào.
Chiếc kính râm lớn màu đen che đi hơn nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô.
Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ toàn thân, còn có khí chất tao nhã khiến người ta muốn nhìn nhiều lần.
Cô ta không nói gì, nhưng lịch sự gật đầu về phía Tô Lam, coi như là cảm ơn.
Sau khi người phụ nữ đứng yên, cô ta vươn tay đẩy kính râm, liếc nhìn Tô Lam, không nói gì.
Thực ra Tô Lam không hề lùn.
Chiều cao 1m68.
Nhưng ở trước mặt người phụ nữ cao gần 1m75 này, trông cô vẫn rất nhỏ nhắn và tỉnh tế.
Tô Lam lùi lại một chút, cố gắng làm suy giảm cảm giác tồn tại của mình.
Qua tấm gương phản chiếu trong thang máy, Tô Lam cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này có vẻ hơi quen thuộc.
← Ch. 1807 | Ch. 1809 → |