← Ch.1799 | Ch.1801 → |
Chương 2367
Tô Lam nhìn chäm chằm vào những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, anh gảy hai lần, lấy ra ba trăm nghìn đồng, nhét vào túi mình: "Ba trăm nghìn, mua một ngày của tôi"
Tô Lam choáng váng.
"Em trả tiền, tôi đóng góp, rất công bằng."
Giọng điệu của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng, nhưng trái tim của Tô Lam lại ấm áp một cách khó hiểu.
Người đàn ông này!
Anh ấy có biết, anh ấy làm như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm là anh ấy đang quan tâm đến mình không.
Sau khi cất tiền xong, Quan Triều Viễn liếc nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi."
Tô Lam gật đầu, quay người nhanh chóng đi theo.
Chậm hơn gần một tiếng so với thời gian đã hẹn, cuối cùng chiếc Rolls-Royce màu đen cũng đã từ từ lái vào sân trước của biệt thự nhà họ Tô.
Quan Triều Viễn xuống xe trước, Tô Lam theo sát phía sau.
Lục Anh Khoa kính cẩn đứng sau Quan Triều Viễn: "Boss."
"Chuẩn bị một chút, nửa giờ sau đến đây"
"Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay"
Sau khi Lục Anh Khoa nói xong, anh ta quay vào xe rời đi.
Tô Lam nhìn chiếc Rolls Royce màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi nghi ngờ nhìn lại Quan Triều Viễn "Cậu Quan, có lẽ chuyến đi này của chúng ta sẽ không kéo dài nửa giờ đâu."
Quan Triều Viễn mở miệng, không có ẩn ý khác: "Lần đầu tới thăm không thể đến tay không."
Tô Lam sững sờ một lúc: Lần đầu tới thăm?
Tại sao điều này nghe có vẻ kỳ kỳ: *Ting toong ting toong!"
Chuông cửa vang lên, một lúc sau mới có người đi tới, chậm rãi mở cửa.
Cửa mở, bảo mẫu nhà họ Tô bước ra Nhưng khi bà ta nhìn thấy người đến là Tô Lam, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh bỉ "Thật là hiếm thấy nha, sao cô lại quay về?
Tô Lam hiển nhiên đã quen với thái độ của bảo mẫu, cô cười rất bình tĩnh: "Nếu không phải Tô Văn Tâm mời, e răng tôi cũng sẽ không bao giờ quay về nữa"
Không đợi lời nói của Tô Lam dứt, lúc này bảo mẫu đã nhận phía sau cô là một người đàn ông đẹp trai, khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Chẳng lẽ hai người bọn họ chính là người khách quan trọng mà ông Tô nhắc tới?
"Đợi đây đi"
Bộ dạng uể oải nói xong, bảo mẫu đóng sầm cửa lại Quan Triều Viễn cau mày bình tĩnh: Anh có thể đoán được hoàn cảnh của Tô Lam ở trong nhà họ Tô không được tốt lắm.
Nhưng anh không ngờ ngay cả một bảo mẫu cũng dám hét lên với cô.
Phải biết răng, con mèo hoang nhỏ này ở bên ngoài không dễ bị bắt nạt như vậ Hai phút sau, trong nhà đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra: "Thím Vương, bà không có phép tắc à?
Sao lại để khách ở ngoài?"
Lần này là Tô Văn Tâm đích thân đến mở cửa.
← Ch. 1799 | Ch. 1801 → |