← Ch.1743 | Ch.1745 → |
Chương 2311
Hai khuôn mặt phía trên đó là hai người thương yêu cô nhất trên đời này, đáng tiếc bọn họ cũng sẽ không tỉnh lại được nữa.
Từ sau khi mẹ và anh trai gặp chuyện không may, cô vẫn luôn cố gắng sống sót.
Thậm chí còn lẻ loi một mình, mang thai hai đứa con trai, làm mẹ đơn thân, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bị đánh ngã.
Hồi tưởng tới những hình ảnh đã từng hạnh phúc này, cô ngơ ngác mà nhìn ảnh chụp của mẹ và anh trai phía trên tấm bia mộ.
Chai rượu bên cạnh đổ đầy đất.
"Mẹ, anh trai, con biết mọi người không thích nhất chính là con uống rượu. Nhưng mà, nhưng mà Tô Lam thật sự rất khó chịu, con rất nhớ mọi người..."
Thời gian năm năm trong quá khứ, mang theo hai đứa con trai vừa học vừa làm ở nước ngoài, có vất vả thế nào đi nữa thì cô cũng chưa từng có đỏ hồng vành mắt.
Cũng không biết vì cái gì, số lần cô khóc trong một tháng này giống như là cực kỳ nhiều.
Có lẽ là do tác dụng của cồn rồi?
Cô nghiêng đầu, thấp giọng khóc thành tiếng.
Đầu óc cô hỗn loạn một trận.
Giống như chỉ có cồn mới có thể làm cô tê liệt được, làm cho cô không đi nhớ đến những chuyện không vui đó nữa.
Cô mơ mơ màng màng mà lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, quẹt quẹt lung tung ra số điện thoại của anh trai, cô gọi qua đó.
"Đô đô đô..."
Điện thoại vang lên thật lâu thật lâu, ngay tại lúc Tô Lam định cắt đứt điện thoại giống như trước, thế mà điện thoại lại tích một tiếng mà được chuyển tiếp.
Sau một trận trầm mặc quỷ dị, đột nhiên hốc mắt Tô Lam đỏ lên: "Anh ơi, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại của em rồi! Tô Lam thật sự là rất nhớ anh đó, anh có thể nhanh khỏe lên đi được không, một mình em chống đỡ thật là mệt mỏi...
Quan Triều Viễn ở nước ngoài xa xôi, sau khi anh nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô Lam, anh ngồi dậy.
Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng kia không có biểu cảm gì hết.
Khóe miệng anh hơi trâm xuống, đại biểu cho tâm tình giờ phút này của anh rất không thoải mái.
Bên này đã là ba giờ rưỡi sáng, bên tai là giọng nói oan ức và lên án không rõ của Tô Lam.
"Em uống rượu rồi?" Giọng nói của Quan Triều Viễn cực kỳ không vui.
Tô Lam vô cùng hợp thời mà ợ một hơi rượu vào đúng lúc này.
€ô cười thô lỗ: "Đúng vậy, em biết anh không có thích em uống rượu đâu, nhưng mà chỉ có uống rượu thì mới có thể quên đi hết mấy chuyện không vui này."
"Tôi chỉ mới rời đi có mấy ngày, lá gan cũng đã lớn như vậy rồi?"
Giọng điệu của anh ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở nên hết sức lạnh lùng, điều này khiến cho Tô Lam đã uống đến say khướt đột nhiên kìm lòng không được rùng mình một cái.
"Anh ơi, anh nhanh nhanh khỏe lên đi được không? Tô Lam thật là đáng thương mà, anh có biết cái con hồ ly tỉnh kia cùng với con gái của bà ta chửi bới em khắp nơi, hãm hại em hay không.
← Ch. 1743 | Ch. 1745 → |