← Ch.1671 | Ch.1673 → |
Chương 2239
Mà Quan Triều Viễn nói tối nay anh sẽ không về?
Anh vì người phụ nữ đó ư?
Trái tim của cô như bị ong mật chích trúng, nó vừa chua xót vừa ngứa ngáy.
Tô Lam lắc đầu, cô bắt đầu tự tẩy não mình: "Cuộc hôn nhân của cô với Tuấn vốn dĩ chỉ là một tờ giấy vụn, chỉ anh lên tiếng thì bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc"
Đương nhiên anh sẽ không có nghĩa vụ bảo vệ cô như một viên ngọc quý trong cuộc hôn nhân trẻ con này. Anh muốn ở bên ai cũng không liên quan gì đến cô!
Tệ thật!
Tô Lam chợt tỉnh táo lại.
Trước khi nghe điện thoại, cô vẫn nghĩ.
nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện của anh trai. Nhưng tại sao cô lại để người đó làm bản thân choáng váng thế này?
Cô bóp điện thoại chần chừ hồi lâu nhưng vẫn không gọi lại.
Bỏ đi.
Ngộ nhỡ anh đang ở cùng người phụ nữ khác thì đúng là cô sẽ làm hỏng chuyện tốt của anh rồi.
"Oa, bác sĩ Tô, đã năm ngày rồi đó! Thật sự ghen tị với cô quá đi!"
"Đúng rồi. Lần này lại là người theo đuổi cô đó sao? Tấn công dữ dội quá!"
"Không sai. Mọi người nhìn đi. Mỗi ngày chín mươi chín bông hoa hồng, cả năm ngày, không có ngày nào lặp lại!"
"Bác sĩ Tô, mau nói đi, là người nào theo đuổi cô thế?"
"Hôm nay là ngày thứ sáu, chàng trai tặng hoa hồng đó liệu có xuất hiện không?"
Mấy người y tá bàn tán nói chuyện quanh bàn làm việc của Tô Lam.
Đúng rồi!
Năm ngày trước, không biết cô nhận được hoa hồng bằng cách nào. Lúc đầu Tô Lam nghĩ là trò đùa của ai đó nên cũng không để ý. Nhưng mà chuyện này đã xảy ra trong năm ngày liên tiếp rồi.
Nếu là một trò đùa thì tân suất này có lẽ hơi cao đó nhỉ?
Vì vậy hôm nay Tô Lam mới đến sớm, cô chuẩn bị ngồi vào bàn làm việc.
Không ngờ lại gặp ngay mấy người y tá hay buôn chuyện đến vây quanh cô.
Cô không nhịn được cười ngượng ngùng: "Chắc là trò đùa của ai đó thôi"
"Bác sĩ Tô, cô không thành thật rồi! Trò đùa kiểu này thực sự lãng mạn đó, người ta cũng muốn!"
"Này, mọi người đừng nói chuyện nữa, hình như có người tới kìa."
"Chẳng lẽ là người tặng hoa đó sao?"
Tô Lam tò mò nghển cổ lên nhìn.
Vừa nhìn thấy là cô đã lập tức ngẩn ra Bởi vì đang đi đến văn phòng của cô hoàn toàn không phải là một người, mà là...
Một con chó?
Nhưng mà tại sao nhìn con chó này lại quen như vậy nhỉ?
← Ch. 1671 | Ch. 1673 → |