← Ch.1668 | Ch.1670 → |
Chương 2236
Lúc đầu anh nghĩ người đó chỉ trùng hợp là cùng họ và tên với anh trai em thôi, nhưng khi anh nhìn thấy bức ảnh mà cha anh mang về thì anh chắc chắn rằng người đàn ông đó đúng là anh trai của em. Mà buổi hội thảo của chuyên gia não bộ đó do Quan Triều Viễn tổ chức"
"Làm sao có thể ... Làm sao có thể như thế được?" Vẻ mặt Tô Lam trở nên tái nhợt.
Quả thật tin tức này là cú sốc lớn đối với cô, nó khiến cho một lúc lâu sau cô mới lấy lại được tinh thần.
Nghe Nhan Thế Khải giải thích, trong đầu cô chỉ cảm thấy đau nhói Cả người cô lung lay như chỉ chực ngã xuống đất.
Nhan Thế Khải nhào tới ôm lấy cô: "Tô Lam, em không sao chứ?"
Tô Lam ngơ ngác mở mắt ra, trong đầu chợt hiện lên những ký ức xa lạ Đó là ngày mà cô và Quan Triều Viễn đăng.
ký kết hôn, cô nhận được điện thoại của giám đốc Lưu, thế là vội vàng trở lại văn phòng. Cô và Tô Văn Tâm không hòa hợp, lúc chia xa không mấy vui vẻ. Nhưng cô không ngờ được Tô Bích Xuân lại động tay động chân vào cửa thông gió làm cô bị choáng.
Dù những đoạn sau có hơi lộn xôn, nhưng cẩn thận sắp xếp lại cũng có thể tìm được những kí ức đã mất.
Trong căn biệt thự ở ngoại ô, Vương Tiến Phát đã chuẩn bị để làm hại cô.
Đúng lúc này, Quan Triều Viễn bất ngờ xuất hiện kịp thời cứu cô ra..
Những mảnh ký ức hiện lại làm cô nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và Tô Văn Tâm Như lời Nhan Thế Khải đã nói, chuyện Tô.
Văn Tâm nói với cô là vào năm năm trước Tô Duy Nam bị rút phích cảm của máy thở là giả.
Anh trai của cô đã bị gửi đến một viện dưỡng lão bí mật ở nước ngoài. Anh trai của cô - Tô Duy Nam vẫn còn chưa chết!
"Tô Lam, Tô Lam, em không sao.
chứ?"Giọng Nhan Thế Khải lo lắng, anh ấy kéo cô trở về thực tại.
Sau khi nhận được bất ngờ lớn này, Tô Lam dở khóc dở cười.
Đột nhiên cô ôm chặt lấy Nhan Thế Khải nói: "Anh à, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện quan trọng như vậy!"
Đây là lần đầu tiên Nhan Thế Khải và Tô Lam thân thiết như vậy, nhất thời anh ta cảm thấy tim mình loạn nhịp: "Là chuyện nên làm mà "Thậm chí anh ta còn không nói được rõ ràng nữa.
Một lúc lâu sau đợi Tô Lam khóc.
xong, anh ấy mới ngập ngừng nói: "Tô Lam, có bao giờ em nghĩ tại sao Quan Triều Viễn lại giấu em chuyện quan trọng như vậy không?"
Lời nói của Nhan Thế Khải khiến Tô Lam nhất thời im lặng. Cô không khỏi nhíu mày, trong lòng cũng có cùng một câu hỏi.
Đúng vậy, tại sao Quan Triều Viễn lại giấu cô chuyện này?
Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được đàn anh giúp cô vén màn sự thật, không biết cô sẽ bị giam cầm trong bóng tối đến bao giờ.
Quan Triều Viễn giấu cô chuyện quan trọng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh muốn dùng.
tính mạng của anh trai để uy hiếp cô không ly hôn với anh sao?
Thấy Tô Lam im lặng, Nhan Thế Khải mới nói tiếp: "Tô Lam, em là một cô gái rất đơn thuần, tốt bụng. Nhưng nhà họ Quan là xoáy nước sâu không đáy, các thế lực đằng sau mỗi dòng tộc rất phức tạp. Em phải biết một điều là một cô gái không có chỗ dựa đẳng sau như em không thể tồn tại trong gia đình đó được, em có hiểu không?"
← Ch. 1668 | Ch. 1670 → |