← Ch.1627 | Ch.1629 → |
Chương 2195
Giống như bị cô đạp phiền, Quan Triều Viễn dứt khoát giơ tay lên vỗ vào mông cô một cái "Bốp!"
Chỉ nghe được một tiếng vang giòn dã, cả người Tô Lam tựa như bị điện giật vậy, cứng đờ lại ngay lập tức.
Tên khốn kiếp này, anh ta lại dám đánh mình...
"Quan Triều Viễn, anh khốn kiếp!"
Nghe tiếng mảng chửi đinh tai nhức nhóc của người phụ nữ, Quan Triều Viễn nhíu mày.
Khốn kiếp?
Nếu có thể vác cô về nhà thì làm tên khốn kiếp mị in cũng không sao.
Thấy Quan Triều Viễn từ đầu tới cuối không nói một lời nào, chỉ im lặng vác mình về phía chiếc xe thể thao kia Tô Lam hoàn toàn luống cuống.
Nàng luống cuống sờ điện thoại di động trong túi, "Quan Triều Viễn, nếu anh không thả tôi xuống thì tôi thật sự sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?"
"Anh đừng tưởng rằng tôi không dám"
"Dĩ nhiên là tôi tin em dám, chẳng qua là tôi đang suy nghĩ em nên dùng lý do gì để báo cảnh sát. Nói cho anh cảnh sát là tôi làm bà xã bỏ nhà ra đi, còn bắt cóc hai đứa bé, khiến cho bọn chúng không có nơi để ở hay sao?"
Nghe được lời này của Quan Triều Viễn, Tô Lam thiếu chút nữa nổi giận.
Tại sao cô không có nhà để ở, bỏ nhà ra đi, còn không phải là do anh ban tặng hay sao "Mấy chuyện tranh chấp gia đình kiểu này mà em báo cảnh sát thì cẩn thận là bị tội danh quấy rối, làm lãng phí sức lực của cảnh sát. Đến lúc đó, tôi sẽ không vào tù đưa cơm cho em đâu!"
"Anh!"
Tô Lam bị anh vác lên vai, vốn dĩ người không thăng bằng, máu dồn xuống não, hai mắt biến thành màu đen.
Bây giờ còn bị một câu nói của anh chặn họng.
Trên thân thể khó chịu, còn trong lòng thì tủi thân, từ trước đến giờ cố cũng rất ít khi rơi lệ nhưng lúc này hàng trăm cảm xúc dấy lên khiến cô không kìm chế được nữa.
"Anh khốn kiếp, anh chính là một tên lưu manh!"
Nghe giọng nói mang theo nức nở của cô gái, trái tim của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên mềm nhũn ra.
"Khốn kiếp, anh để tôi xuống, tôi khó chịu."
Tiếng nói của cô gái càng ngày càng mềm mại yêu kiều, Quan Triều Viễn nghe thấy không kìm chế được mà bước nhanh hơn Mấy giây sau, Tô Lam bị anh nhét vào xe thể thao, người đàn ông nhích lại gần, thắt dây an toàn cho cô.
Tô Lam vốn là mệt muốn ngất, mới vừa rồi lại bị anh vác ngược lên trên vai nên vào lúc này đầu óc choáng váng, căn bản không có sức để phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh nhốt mình ở trên xe.
Trơ mắt nhìn anh vòng một vòng ngồi lên ghế lái.
Khổ cực, mệt mỏi và tủi thân cả buổi tốt đột nhiên dâng lên trong nháy mắt.
Hốc mắt của Tô Lam đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn trề xuống, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liền lộp bộp rơi xuống.
Cô khóc không tiếng động, chìm trong màn đêm âm trầm, mới ban đầu Quan Triều Viễn cũng không có nhận ra được.
← Ch. 1627 | Ch. 1629 → |