← Ch.1559 | Ch.1561 → |
Chương 2127
"Quan... Quan Triều Viễn, đây là văn phòng, anh, anh muốn làm gì?" Tô Lam luống cuống.
Quan Triều Viễn cười lạnh, chậm rãi đến gần, trên mặt thở ra vẻ ngưng trọng: "Bà Quan vừa nói, tôi như thế nào mà nhìn được chứ.
không dùng được?"
Quả nhiên!
Cô biết rắng người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi mà.
"Haha, vừa rồi... vừa rồi chỉ là nói đùa thôi. Cậu cả Quan đương nhiên là nhìn cũng ổn làm cũng hay"
"Vậy em nói cho tôi biết, tôi chỗ nào có ích?"
"Quan Triều Viễn, anh có thôi đi không hả!"
Tô Lam thở dốc.
"Cô Tô tung tin đồn như thế này và làm tổn hại đến danh tiếng của tôi. Em có muốn bồi thường không?"
"Bồi thường?" Tô Lam trông sững sờ.
Quan Triều Viễn, người này hẳn là rất có tiền mới đúng?
Mà cô nghèo như vậy còn đòi cô bồi thường?
Quan Triều Viễn đột ngột nghiêng người về phía trước, Tô Lam sợ tới mức giật mình, tay trượt xuống, cả người trực tiếp ngã xuống mặt bàn.
Cô năm một nửa người, và anh nhìn xuống cô.
Quan Triều Viễn từng bước tiến lại gần, hai người gần như không thể tách rời.
Hít hà mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy phần bụng mình căng cứng Thằng nhỏ kia lại không biết thức thời, không ngại ở đây cho cô một hồi ức dài.
Mắt thấy bốn cánh môi đang muốn sát nhau, Tô Lam không biết từ đâu rút thẻ ngân hàng ra, ngăn cản giữa hai người: "Của anh đây! Thẻ ngân hàng của tôi, coi như là bồi thường cho anh!"
"Em nói cái gì? "Chuyện tốt bị cắt ngang, Quan Triều Viễn cảm thấy trên trán nổi gân xanh nhảy loạn xạ.
Tô Lam dùng thẻ ngân hàng chặn miệng, lộ ra một đôi mắt to ngấn nước, vô tội đáng thương: "Một trăm bảy mươi lăm triệu!"
Sắc mặt cậu chủ Tuấn tối sầm nhìn lên trời.
Nhìn thấy bộ dạng anh như sắp ăn thịt người ta, Tô Lam lại nói: "Có lẽ... không đủ cho anh ăn một bữa, nhưng đó thực sự là tất cả tiền tiết kiệm của tôi"
Bên trong văn phòng, trầm tĩnh đến mức kì lạ vô cùng.
Thật lâu sau, Tô Lam cảm thấy dường như đã trôi qua một thế kỷ.
Cuối cùng, Quan Triều Viễn đột ngột lùi lại.
Trong mắt anh hiện lên một tia cuồng phong bão tố, nhưng mặt không chút biểu tình, đầu ngón tay mảnh khảnh duỗi ra chạm vào thẻ ngân hàng.
Đôi mắt Tô Lam rung lên Fuck!
← Ch. 1559 | Ch. 1561 → |