← Ch.1532 | Ch.1534 → |
Chương 2100
Tân Tấn Tài ho hai lần.
"Ba mươi chín độ hai, sốt cao."
Anh ta lấy ra một túi đá và đặt nó lên trán cô.
Quan Triều Viễn nhăn mặt: "Vô dụng."
Tân Tấn Tài nhìn anh với một ánh mắt kỳ lạ: "Anh hai, người ta đã bị bỏ thuốc và uống rượu, lại bị anh làm ướt lạnh cả một đêm, vốn dĩ thật đáng thương. Anh không biết là lúc anh đang ở trong phòng tắm với cái vẻ kinh khủng đó, mà bây giờ chỉ là bị sốt cao thôi là đã may lm rồi đấy?"
Quan Triều Viễn, đen mặt, không mở miệng.
Nhưng chỉ một ánh mắt lạnh như băng sắc lẹm, là đủ để bịt họng Tân Tấn Tài.
"Hụ Hụ, em sẽ chích cho cô ấy thuốc giải độc để giảm sốt, và một chút thuốc uống."
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, trước khi đi, Tân Tấn Tài vẫn còn lo lắng nói: "Anh hai à, như thế nào mà nói thì anh cũng là một người đàn ông. Người đàn ông, thì phải biết thương hoa tiếc ngọc. Anh như thế này... chị dâu sẽ bị dọa chạy mất!"
"Không biết nói chuyện thì đừng nói, không ai nói cậu là bị câm đâu."
Tân Tấn Tài gật đầu: "Không có chuyện gì thì em lui đây, bên phía quân đội em vẫn chưa kịp xin nghỉ nữa"
Đi được một vài bước đến cửa, anh ta đột nhiên quay lại đầu dựa trên khung cửa, nhìn vào: "Anh hai, anh nói thật đi, năm bên trong là chị dâu của tụi em đúng không?"
Quan Triều Viễn phóng một ánh mắt säc như dao qua, Tân Tấn Tài kêu lên một tiếng a rồi liền chạy đi.
"Anh hai, cô ấy là chị dâu của chúng em đúng không?"
Trong đầu vang những lời mà Tân Tấn Tài vừa nói, Quan Triều Viễn ngồi cau mày trên giường.
Theo lời dặn dò của Tân Tấn Tài, sau hơn mười phút, anh thay một túi đá.
Cảm giác lạnh cóng dường như làm dịu đi cảm xúc nóng bỏng bên trong Tô Lam, cô thoải mái kêu một tiếng.
Giọng nói mềm mại làm hơi thở anh cứng lại Vừa nấy ... trong phòng tắm, con mèo.
hoang này cũng tạo ra âm thanh như thế này, kích thích anh, làm cho máu của anh bắt đầu sôi lên.
"Anh hai, phải thương hoa tiếc ngọc!"
Giọng nói hèn hạ của Tân Tấn Tài vang lên bên tai một lần nữa.
Người phụ nữ ngu ngốc này, ngu ngốc đến mức bị Vương Tiến Phát lừa đến một nơi như thế này, mặc những bộ quần áo như vậy. muốn cái gì mà thương hoa tiếc ngọc?
Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng quay người đứng dậy và rời đi.
Đột nhiên, bàn tay to được nắm chặt lại Khi nhìn lại, anh thấy Tô Lam đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy trong sợ hãi Đôi mắt to đùng nhìn chằm chằm vào anh và nói: "Anh ơi, đừng bỏ em. Tô Lam sợ lắm, sợ lắm.."
Nói một cách mơ hồ, đầu cô nghiêng qua và ngã xuống.
Anh trai?
Quan Triều Viễn nhăn mặt.
Cô ấy có một người anh trai?
← Ch. 1532 | Ch. 1534 → |