← Ch.1512 | Ch.1514 → |
Chương 2080
Cô không thể bỏ đi được, đang chuẩn bị bế Tô Mỹ Chi lên và đuổi theo.
Vào lúc này, những người vốn nhóm lại với nhau để xem náo nhiệt đã nhanh chóng tản ra mở ra một con đường.
Mẹ Đồng Hào ngước đầu, vừa nhìn một cái hơi thở liên cứng ngắc.
Trời ạ, người đàn ông này...
Quá đẹp trai, khí chất mạnh mẽt Nhìn thấy Tô Duy Hưng giữ tay một người cao ráo đang đi lại gần Người đàn ông mặc một bộ đồ đen, có một khuôn mặt đẹp trai mà tất cả phụ nữ đều ngưỡng mộ, đặc biệt là sự cao quý toát ra, làm cho người ta sợ không dám nhìn, chỉ muốn khuất phục Người đàn ông này không phải là một ai khác, chính là Quan Triều Viễn!
Nhìn thấy cảnh này, Tô Lam còn gì không hiểu?
Chỉ có thể là Tô Duy Hưng đang cố gắng lôi Quan Triều Viễn tới trở thành một người cha giả!
"Tô Duy Hưng!" Cô không nói nên lời, đang định la mắng.
Nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, mọi lời đều chỉ đành găm vào cổ họng.
"Đây là cha cháu!" Tô Duy Hưng nẫm chặt lấy bàn tay Quan Triều Viễn và tự hào mở miệng.
Quan Triều Viễn mỉm cười, có vẻ như anh không có ý phủ nhận.
Tô Duy Hưng ngây ngốc.
Hôm nay, Quan Triều Viễn là uống nhầm thuốc?
Nếu không, làm thế nào có thể phối hợp như vậy?
Ngay cả những điều trẻ con nói dối như là con trai mình.
"Anh ta ... anh ta là cha cháu?' Mẹ Đồng Hào bị sốc, lưỡi như bị thắt nút lại.
Tô Mỹ Chỉ trượt khỏi vòng tay của Tô Lam ngay lúc này, chạy về phía Quan Triều Viễn, lao đầu vào lòng anh.
Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống và ôm cô.
bé dậy.
Người đàn ông gần một mét chín, một tay ôm một cô bé phấn điêu ngọc trác, tay dắt một cậu bé anh tuấn vô đối.
Không hiểu sao nhìn vào ba người trông giống nhau khoảng năm đến sáu phần.
Ngay cả Tô Lam cũng hơi ngốc khi nhìn thấy cảnh này.
Nhưng cũng phải thừa nhận, đó là một cảnh tượng rất ấm áp.
Nếu ... nếu lời nói dối này là thật Tô Lam lập tức xua đi suy nghĩ này!
Chắc là bị điên rồi! Đến chuyện như vậy cũng dám nghĩ? Nhất định là lúc nấy bị chọc tức quá hỏng đầu rồi!
Quan Triều Viễn lạnh lùng quét qua mẹ Đồng Hào: "Con hư tại cha mẹ. Cô cũng phải xin lỗi"
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ dường như là một sức ép, trước giờ mẹ Đồng Hào chưa từng thấy một người đàn ông nào có khí chất mạnh mẽ như vậy!
Bất chợt bị dọa cho ngớ ngẩn Đứng yên tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
"Câm? Hay có cần tôi dạy cho không?"
← Ch. 1512 | Ch. 1514 → |