← Ch.1490 | Ch.1492 → |
Chương 2058
Nếu không phải vì đã phá vỡ tình yêu của cả hai người họ, Tô Lam cũng sẽ không nản lòng, càng không bị dồn vào chân tường, mà tìm kiếm sự giúp đỡ của Tô Bích Xuân, sẽ không bị mắc bẫy của cô ta, mất đi sự trong sạch của mình.
"Hai người một người thì ăn trộm sau lưng bạn gái, một người thì sau lưng bạn thân cướp bạn trai của bạn mình, mặt dày và trơ trẽn như vậy còn có thể sống ở thành phố Ninh Lâm, tôi chỉ là một nạn nhân mà thôi, tại sao không thể quay trở về?" Tô Lam không khách sáo xé nát mặt nạ của họ.
Cố Đức Hiệp thay đổi sắc mặt: "Tô Lam, cô nói ai là mặt dày mày dạn?"
Tô Lam mỉm cười: "Bất cứ ai trả lời đều là người đó."
Liễu Mộng Ngân vội vàng lôi kéo Tô Lam: "Tô Lam, cậu đừng nghĩ rằng cậu là băng thanh ngọc khiết, tôi còn không biết những điều xấu xí mà cậu đã làm sao. Chị gái của cậu đã nói tất cả với chúng tôi rồi, cậu chỉ là thứ hàng rẻ tiền, vì tiền mà đi ngủ với ông già vừa béo, vừa xấu xí.... Aahl"
"Bốp!"
Một cái tát, tát nặng đến in lại năm dấu vân tay trên mặt Liễu Mộng Ngân Liễu Mộng Ngân bị đánh đến ngơ người, phải một thời gian dài mới phản ứng kịp, không dám tin mà che khuôn mặt của mình lại: "Cậu ... cậu dám đánh tôi sao?"
Tô Lam lười biếng xoa xoa cổ tay, khuôn mặt cười một nụ cười vô hại: "Xin lỗi, bàn tay của tôi mỗi nhìn thấy miệng của hạng người hèn hạ thì chịu không nổi, không làm cô bị thương chứ?"
"Cậu.." Liễu Mộng Ngân bị chọc tức điên rồi, nhưng không dám trước mắt Cố Đức Hiệp biểu lộ dáng vẻ đanh đá của mình, chỉ có thể quay lại, nhảy vào lòng của anh ta: "Hu hu, anh Hiệp, Tô Lam không ngờ lại thực sự đánh em. Em chỉ nói sự thật, vậy là cô ta nổi giận mà đánh em..."
Vẻ mặt Cố Đức Hiệp tức gi: ô Tô Lam, thật không ngờ, cô lại là loại người này.
Trước mặt tôi thì giả vờ thùy mị đoan trang, băng thanh ngọc khiết, đụng cũng không để tôi đụng một cái, sau lưng thì lại là một người phụ nữ đanh đá, lại còn là loại người hèn hạ không tưởng! Xem ra, lúc trước tôi bỏ cô là quyết định đúng!"
Tô Lam cười xém đứt hơi: "Tôi đúng là lần đầu thấy có người nói việc ngoại tình một cách tươi mới như vậy."
"Cô."
Khi thấy cảnh tượng này ngày càng vượt †ầm kiểm soát, y tá trưởng vội vã đến khuyên ngăn: "Cái này ... mọi người, chuyện cũ ngày khác ôn. Bây giờ, hay là kiểm tra cho anh Hiệp trước đã.
Liễu Mộng Ngân không còn chọn lựa, dù gì vị trí chấn thương của Cố Đức Hiệp cũng có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của cô tat Tô Lam cũng đã ngưng chiến, quét qua gạc trên thắt lưng của người đàn ông, và lắng nghe y tá trưởng giới thiệu về tình trạng cụ thể.
"Dùng lực quá mức khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn, lúc lăn xuống đồi thì bị xoản lại, do đó bị máu càng bị tắc nặng hơn, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ở bệnh viện hai ngày để quan sát là được."
Liễu Mộng Ngân đứng dậy và hỏi: "Cậu đến xem cũng không xem liền chẩn đoán?"
Tô Lam nhìn qua cô ta: "Quá bẩn, không muốn xem."
"Cậu.."
Liễu Mộng Ngân và Cố Đức Hiệp bị tức đến nghẹn họng.
Tô Lam nhếch miệng nói: "Y tá trưởng, sắp xếp cho nhập viện đi, tôi xong việc ở đây rồi."
Cô quay lại và đi ra ngoài mà không hề do dự.
Nhan Thế Khải vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, sẵn sàng chờ đợi Tô Lam chống đỡ không nổi thì đến giúp.
Tuy nhiên, dường như cô gái này không dễ bị bắt nạt như anh tưởng.
← Ch. 1490 | Ch. 1492 → |