← Ch.1465 | Ch.1467 → |
Chương 1953
"Thằng bé không thể làm như vậy! Tam Tam là con ruột nó!"
"Tô Lam là vợ nó, trong bụng con bé cũng đang mang máu thịt của nó, em bảo thằng bé lựa chọn thế nào?"
Lúc này tất cả mọi người đều đột nhiên nhận ra, thì ra Quan Triều Viễn đón Tam Tam tới đây là để đổi Tô Lam!
Khi Quan Hạo giải thích ý đồ của Butt, mọi người càng hiểu rõ hơn.
Mục Chỉ Huyên nhào tới trước mặt Quan Hạo: "Ngay từ đầu anh đã biết ý định của Tiểu Viễn, sao anh không ngăn cản con?"
"Anh lấy gì để ngăn cản? Lấy anh, lấy em, hay là lấy cả Love Valley? Cho dù tất cả chúng ta hợp lại cũng không chống lại được gia tộc Butt."
Mục Chỉ Huyên ngồi xuống sofa, vẻ mặt cô đơn: "Sao lại như thế chứ?"
"Không được! Con phải đưa anh ấy về!"
Tô Kiêm Mặc vừa nói xong đã không thấy đâu nữa.
Cậu lao nhanh trong khu rừng, đầu óc rối bời. Daisy cũng biến mất, có phải cô cũng quay lại Dark Mountain để giúp Quan Triều Viễn không?
Tóm lại cậu không thể để chuyện này xảy ra, cậu muốn cứu chị gái nhưng quyết không thể hy sinh Tam Tam!
Mà lúc này, Quan Triều Viễn lên đường từ khi trời còn chưa sáng đã đến Dark Mountain.
Tam Tam nhìn xung quanh, bốn bề bị sương mù màu đen dày đặc bao phủ khiến cậu rất khó chịu.
Vì đi cả đoạn đường dài nên người Quan Triều Viễn đã phủ đầy sương, vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, lại phải cõng Tam Tam cả chặng đường, khi đến Dark Mountain anh cũng thấm mệt.
"Mẹ ở đây sao bố? Không khí ở đây ô nhiễm nghiêm trọng quá."
Quan Triều Viễn căng thẳng cả chặng đường bị lời này của con trai làm cho bật cười: "Con còn biết ô nhiễm không khí nữa hả?"
"Mẹ nói cho con đó, mẹ nói không khí ô nhiễm phải đeo khẩu trang, ở đây không thích như nhà ông bà nội. Khu nhà ông bà nội không bị ô nhiễm."
Quan Triều Viễn sờ đầu con trai, anh ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ Tam Tam.
Tam Tam nâng mặt dây chuyền lên, cảm giác như đây là một chiếc răng.
"Đây là gì vậy bố?"
"Thứ này có thể bảo vệ con, khi con cảm thấy nguy hiểm thì lấy nó ra." Quan Triều Viễn suy nghĩ một lúc rồi tháo cả sợi dây trên cổ mình xuống: "Cái này cất vào túi, đừng nói cho ai biết, chỉ khi con cảm thấy nguy hiểm mới được lấy ra."
Tam Tam điều hiểu điều không gật đầu, cất sợi dây chuyền vào túi.
Đây là dây chuyền răng sói Giản Ngọc để lại, thứ này vốn rất hiếm.
Người của gia tộc Butt đã nhận được tin từ người gác cổng, chẳng mấy chốc cửa mở ra, Butt và ba con trai của mình bước tới.
Khi nhìn thấy bé trai đứng cạnh Quan Triều Viễn, Butt nở nụ cười hài lòng.
"Bé ngoan, lại đây ông xem nào!"
Chương 1954
"Có gì để xem chứ! Ông chưa thấy trẻ con bao giờ à?" Tam Tam hét lên với Butt, không hiểu sao cậu lại không có ấn tượng tốt với ông già này.
Butt không hề giận mà chỉ lắc đầu: "Cháu như vậy là rất không lễ phép đó."
Quan Triều Viễn kéo Tam Tam ra sau mình, cậu bé trốn sau chân anh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
"Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào?"
"Cô ấy rất ổn, bây giờ cậu đưa đứa bé cho tôi, tôi sẽ cho cô ấy ra ngoài gặp cậu."
Quan Triều Viễn đột nhiên cười khẩy: "Butt, ông cho tôi là thằng đần à? Tôi giao con cho ông, ông không giao vợ tôi ra thì sao? Vợ tôi chỉ là một người bình thường, đứa bé trong bụng cô ấy cũng có sau khi tôi đã giải trừ phong ấn, không có ích gì cho các người."
Nói xong Quan Triều Viễn giơ sợi dây chuyền trên cổ Tam Tam lên: "Tôi tin các người biết đây là thứ gì, tôi không tháo nó xuống, các người đừng hòng lại gần thằng bé."
Tam Tam ôm đùi Quan Triều Viễn, lúc thì nhìn bố mình, lúc lại nhìn người kỳ lạ đằng kia, không hiểu bố đang nói gì lắm.
Lẽ nào hôm nay hai bố con họ đến không phải để gặp mẹ sao?
"Đưa Tô Lam ra đây." Butt nói với Seven.
"Lẽ nào chúng ta cứ vậy thoả hiệp sao ạ?" Bruce cảm thấy như vậy rất hèn nhát.
"Mặc dù chỉ là con người nhưng Quan Triều Viễn không dễ đối phó, nếu điều kiện trao đổi là do chúng ta nói thì chúng ta phải tuân theo. Cậu ta đến một mình, chắc sẽ không giở trò gì đâu. Đi đi."
Butt vuốt râu.
Khi cửa nhà lao mở ra, Tô Lam cũng mở mắt, thấy Seven đến, cô lại nhắm mắt.
"Không cần giả vờ nữa, chồng cô đến rồi, bây giờ anh ta muốn đón cô về."
Tô Lam lại mở mắt ra, Quan Triều Viễn đến rồi? Anh đến đón cô? Bọn họ sẽ để cô đi chứ?
Cô đứng dậy nhìn Seven: "Anh ấy đến một mình sao?"
"Đừng nhiều lời, cô có đi không?"
Tô Lam chỉ đành đi theo Seven ra ngoài, khi nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, cô vô thức nheo mắt lại, mấy ngày nay ở trong nhà lao cô không được thấy mặt trời.
Seven đưa Tô Lam đến cổng lâu đài, Tô Lam vừa ra đến cổng đã thấy Quan Triều Viễn ở nơi không xa, còn có Tam Tam đang ôm đùi anh!
"Tam Tam!"
"Mẹ!" Đã rất lâu Tam Tam không được gặp Tô Lam, cậu nhóc buông tay, không ôm đùi Quan Triều Viễn nữa mà chạy về phía cô, nhưng Quan Triều Viễn đã đưa tay kéo cậu về.
Tam Tam không hiểu ý Quan Triều Viễn bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay hai bố con đến để gặp mẹ, gặp được mẹ rồi sao bố lại không cho cậu đến với mẹ?
Tô Lam cũng bị Bruce kéo lại.
Bởi vì cách nhau một đoạn, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, anh thật sự nhẫn tâm mang Tam Tam ra đổi?
"Quan Triều Viễn, cậu đã được thấy vợ rồi, để thằng bé qua đây đi!" Butt không có kiên nhẫn tiếp tục lằng nhằng nữa.
"Ông để vợ tôi lại đây trước, dù sao chúng tôi cũng không chạy được, để vợ con tôi chào tạm biệt nhau cũng không mất nhiều thời gian."
Khi Quan Triều Viễn nói những điều này, giọng anh rõ ràng đã trầm thấp hơn rất nhiều.
Chương 1955
Butt suy nghĩ thật kỹ rồi vẫn không đồng ý.
"Quan Triều Viễn, cậu đừng hòng giở trò! Sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, chúng ta cùng thả người, cậu để con trai cậu qua đây, tôi để vợ cậu qua đó, đây là sự thoả hiệp cuối cùng của tôi!"
Tô Lam đã giàn giụa nước mắt, nhưng cô không thể thoát khỏi bàn tay của Bruce.
Quan Triều Viễn biết Butt sẽ không đồng ý, vì vậy anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tam Tam.
"Tam Tam, con biết chết là gì không?"
Tam Tam gật đầu: "Là không thể trở lại nữa."
"Vậy con muốn mẹ chết không? Trong bụng mẹ còn có em bé nữa."
Tam Tam lắc đầu thật mạnh: "Con không muốn!"
"Tốt lắm, bây giờ con qua đó với ông kia thì mẹ sẽ không chết, em bé cũng sẽ không chết. Đi đi, nhớ những lời bố đã nói với con lúc trước." Quan Triều Viễn vỗ vào túi Tam Tam.
Tam Tam nhìn Tô Lam rồi lại nhìn Butt, sau đó quay đầu nhìn Quan Triều Viễn.
"Con không muốn đi... Ông kia trông dữ quá."
"Vậy mẹ con sẽ chết, con muốn mẹ chết không?"
"Con không muốn..." Tam Tam lo lắng sắp khóc đến nơi.
"Vậy con đi ngay đi!" Quan Triều Viễn bỗng trở nên nghiêm khắc.
"Con cũng không muốn..." Đột nhiên Tam Tam sợ hãi, mọi thứ xung quanh quá xa lạ với cậu bé, dường như cậu bé có cảm giác nhạy bén bẩm sinh khi đối mặt với nguy hiểm.
"Đi mau!" Quan Triều Viễn bỗng đẩy Tam Tam, Tam Tam không hề đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.
"Đứng lên cho bố, không được khóc! Mau đi đến đó, ngay lập tức!"
Tam Tam đứng lên nhưng vẫn không đi tới đó mà luôn nhìn vào Quan Triều Viễn.
"Bố bảo con tới đó, nghe thấy không? Bố không cần con nữa, không cần nữa, con có hiểu không?!" Quan Triều Viễn gần như quát lên.
Tô Lam đứng ở cách đó không xa có thể nghe thấy, trái tim cô vô cùng đau đớn.
"Con nghe đây, bố mẹ không cần con nữa, trong bụng mẹ con có em bé khác rồi, bố mẹ sẽ không cần con nữa! Bố đem con cho người khác, sau này con sống với người khác, biết chưa?"
Khuôn mặt mũm mĩm của Tam Tam đầy kinh ngạc, mặc dù cậu bé chỉ ba tuổi nhưng cậu bé có thể hiểu lời của Quan Triều Viễn.
Bố mẹ không cần cậu bé nữa...
"Trước giờ bố không hề thích con, chưa từng thích con. Cho dù con mặt dày đi theo bố thì bố cũng không đối xử tốt với con đâu, hiểu chưa? Cút!"
Cuối cùng Tam Tam cúi đầu xoay người sang hướng khác, nhìn Tô Lam ở bên này rồi bước về phía Butt.
Quan Triều Viễn nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, trong lòng bỗng đau xót.
Chắc chắn những gì anh nói đã làm thằng bé tổn thương, thậm chí anh có thể cảm nhận được sự đau lòng của thằng bé.
Tam Tam bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, khoảnh khắc đó cậu bé đã hi vọng biết bao bố mình sẽ thay đổi quyết định.
Quan Triều Viễn quay mặt đi: "Cút!"
Cuối cùng, trái tim bé bỏng của Tam Tam chùng xuống, cậu bé chắc chắn rằng bố cậu bé không cần cậu bé nữa.
Chương 1956
Cậu bé tiếp tục đi về phía trước, Bruce cũng áp giải Tô Lam đi về phía Quan Triều Viễn.
Tô Lam ứa nước mắt nhìn Tam Tam, cô không biết mình có thể làm gì, đứa bé trong bụng là con của mình, Tam Tam cũng là con của mình.
Lúc hai mẹ con sắp chạm mặt nhau, Tô Lam dang tay muốn ôm Tam Tam nhưng Tam Tam lại mạnh mẽ quay mặt đi.
"Đi nhanh lên, đừng lề mề!" Bruce đẩy Tô Lam, Tô Lam chỉ đành đi tiếp về trước.
Đợi cô đi đến chỗ Quan Triều Viễn, Bruce dứt khoát bế Tam Tam lên, giao Tam Tam vào tay Butt.
Butt nhìn cậu bé da trắng nõn này rồi lộ ra nụ cười gằn, Tam Tam vùng vẫy trong lòng Butt.
Dường như giây phút này cậu bé đột nhiên hối hận rồi, cậu bé thà mặt dày đi theo bố mẹ mình, thà bị bố mình trách mắng chứ không muốn đi cùng ông già này.
"Bố, con muốn bố, bố, con không muốn đi cùng ông này, bố ơi con xin bố!" Tam Tam la lớn với Quan Triều Viễn.
Tô Lam định đi tới nhưng lại bị Quan Triều Viễn kéo về, cô giơ tay tát anh một cái.
"Em thà chết trong ngục!"
Khoảnh khắc đó, Quan Triều Viễn nhìn thấy ánh mắt lạnh đến thấu xương của Tô Lam.
"Ngoan nào, cháu yên tâm, ông nhất định sẽ tốt với cháu." Butt véo mặt Tam Tam rồi nói.
"Tôi không muốn, ông thả tôi ra, ông là kẻ xấu!" Với Butt mà nói, Tam Tam đấm hay đá hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với ông ta cả.
"Đừng hại con trai tôi!" Tô Lam bỗng vùng vẫy thoát khỏi tay Quan Triều Viễn, cô đỡ bụng mình sải bước lớn chạy về phía Butt.
"Lam Lam, quay lại!" Quan Triều Viễn lập tức đuổi theo.
Bruce chặn trước Tô Lam như một bức tường, anh ta chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên thôi là Tô Lam đã không chịu nổi một đòn mà ngã xuống đất.
"Cô đúng là người phụ nữ không biết tự lượng sức mình! Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, cô muốn chết đúng không?" Bruce trước nay thô lỗ nên không biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta nhấc chân đạp vào bụng Tô Lam.
"Khốn nạn!" Quan Triều Viễn lập tức lao tới, nhưng anh vốn đang bị thương, đâu phải là đối thủ của Bruce, Bruce dùng một tay thôi là khiến anh đầu hàng khuất phục rồi.
Butt không tỏ ý gì mà bế Tam Tam, nói: "Không phải chúng tôi không tuân thủ quy tắc, là hai người cứ đến gây sự!"
Tô Lam nằm trên đất, đau đớn khó mà chịu nổi: "Đừng hại con trai tôi."
Lúc Tô Kiêm Mặc đến thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tam Tam đang ở trong lòng Butt, Bruce nhấc chân đạp vào bụng Tô Lam và đá Quan Triều Viễn!
"Đám súc vật các người!"
"Nhìn xem, lại thêm một đứa chán sống nữa!" Bruce lập tức lao tới đánh với Tô Kiêm Mặc.
Lần trước đấu tay đôi, Bruce hoàn toàn chiếm ưu thế. Lần này cũng chưa qua được bao lâu, anh ta không tin rằng Tô Kiêm Mặc có thể tiến bộ.
Quả nhiên kết quả đúng như dự đoán, mười chiêu là Tô Kiêm Mặc đã thua.
"Đúng là thằng ngu không biết tự lượng sức, nhưng giữ lại mạng cậu để cậu hốt xác cho chị gái với anh rể cậu!"
Chương 1957
Bruce phun nước bọt lên người Tô Kiêm Mặc rồi về lại chỗ cũ, nhìn Tô Lam rồi lại nhìn Quan Triều Viễn: "Tôi giải quyết chị gái cậu trước hay là giải quyết anh rể cậu trước đây nhỉ? Trông người phụ nữ này sắp không chịu được nữa rồi, vậy tiễn cô một bước trước nhé."
Bruce giơ nắm đấm lên: "Không biết cú đấm này của tôi liệu có đánh cho đứa bé trong bụng cô ta ra ngoài luôn không, ha ha ha..."
Tô Kiêm Mặc nhìn Bruce giơ cao nắm đấm, hét: "Không..."
Bỗng chốc mây đen xuất hiện trên bầu trời, đám mây đó như muốn nuốt chửng người ta, sau đó gió lớn nổi lên, cơn gió khiến người ta không mở được mắt.
Giọng Tô Kiêm Mặc cũng cực kỳ lớn, như thể sắp chọc thủng màng nhĩ của người ta.
Butt và ba đứa con trai của ông ta cũng cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ này, không ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện thứ trông như lốc xoáy, cuốn Bruce vào trong không trung trước!
"Bruce!" Seven và Villand lập tức bay lên để cứu anh ta, cuối cùng cũng bị cuốn vào cơn lốc xoáy.
Tam Tam ở trong lòng Butt cũng sợ hãi đến ngẩn người, cậu bé còn nhỏ, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu.
"Bố, mau cứu bọn con!" Seven cầu cứu Butt.
Nhưng Butt như thể không nghe thấy, ông ta định bế Tam Tam quay vào trong lâu đài, lúc ông ta đẩy cửa ra thì phát hiện cả tòa lâu đài đã bao phủ một màu đen!
Trận gió bên trong dường như còn mạnh hơn bên ngoài.
Tô Kiêm Mặc quỳ trên đất, cậu vẫn tiếp tục hét lên...
"Rầm..."
"Rầm..."
Âm thanh lúc trầm lúc bổng xuất hiện trước mặt Butt, ông ta trơ mắt nhìn tòa lâu đài mình một tay dựng nên bỗng chốc sụp đổ!
Không sai, mắt của ông ta sẽ không lừa ông ta.
Lâu đài của ông ta sụp đổ rồi.
Butt lập tức ném Tam Tam xuống rồi chạy vào trong: "Đây không phải thật, đây không phải thật!"
Gió lốc và mây đen kéo dài trong mười phút rồi dần biến mất.
Mọi thứ trở lại yên bình...
Love Valley lại khôi phục lại sự yên bình và tĩnh lặng như trước đây, ánh mặt trời chiếu rọi, mọi thứ trông đầy sức sống.
Quan Hạo ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước căn nhà màu đỏ, Mục Chỉ Huyên cũng đi tới ngồi bên cạnh ông.
"Tiểu Viễn thế nào rồi? Tỉnh chưa?"
Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lắc đầu: "Vẫn chưa tỉnh, trước đây chúng ta liều lĩnh muốn thằng bé giải phong ấn, nhưng không ngờ sau khi giải phong ấn nó lại chịu nhiều đau đớn như vậy."
Thậm chí Mục Chỉ Huyên hơi hối hận, nếu không giải phong ấn thì nói không chừng thằng bé vẫn có thể đấu với đối thủ, cũng không đến nỗi là một người đàn ông trói gà không chặt khi đứng trước đối thủ, để mặc người ta đánh đập ức hiếp.
← Ch. 1465 | Ch. 1467 → |